Tông Hàn xuống dưới tường thành, dò xét bốn phía, tâm tình vô cùng nặng nề. Trong quân bắt đầu lây bệnh cảm mạo, một bộ phận binh sĩ còn xuất hiện viêm phổi, đương nhiên khi đó không gọi là viêm phổi, mà gọi là phổi phong. Bệnh trạng tổng hợp lại giữa viêm phổi và bệnh sởi. Thiếu thầy thiếu thuốc là vấn đề lớn nhất mà phủ Hoàng Long gặp phải, điểm chết người nhất chính là quân Tống còn chưa tiến hành cường công đại quy mô với phủ Hoàng Long, nhưng sức chiến đấu trong phủ Hoàng Long đã giảm xuống rõ ràng.
Ngày hôm sau, quân Tống lại bắt đầu bắn nước ra, Tông Hàn thật không biết quân Tống rốt cuộc đã chế bao nhiêu gốm sứ, hắn không biết, Âu Dương vận dụng danh nghĩa của hiệp hội thương nghiệp sản xuất suốt hai tháng. Đương nhiên Âu Dương cũng có suy nghĩ khác, đợt đơn đặt hàng này của triều đình có thể giảm bớt lượng lớn tồn kho, còn có thể giải quyết cục diện khó xử khi các công trường để không. Về mặt khách quan có thể kích thích kinh tế Đại Tống hồi phục. Nghe nói Triệu Ngọc nhìn thấy phí tổn cần thiết đã mắng Âu Dương với Trần Quy ngay tại chỗ.
Hôm nay, quân Tống với Nữ Chân tiến hành trận chiến tranh đoạt tường thành. Người Nữ Chân thuần một sắc da thịt ra trận, bởi vì không ** sẽ bị nước bắn vào. Tuy rằng quân Tống sau khi lên thành, đã đình chỉ công kích bằng nước, nhưng cố kỵ quân Tống còn có lợi khí là súy thủ pháo, không thể kéo giãn khoảng cách với quân Tống.
Người Nữ Chân cho thấy tinh thần không sợ chết, binh sĩ quân doanh Tây thành dưới sự dẫn dắt của sĩ quan quân đội, dùng thân thể huyết nhục tạo thành tuyến phong tỏa chống lại trọng pháo đến tường thành phía đông, liên tục trợ giúp tường thành vật lộn với quân Tống. Cuối cùng thành công xua đuổi tiêu diệt các quân Tống đã lên thành. Buổi trưa Trương Tuấn thu binh, hai bên kiểm kê thương vong, quân Tống chết ngàn người, mà còn Nữ Chân chết quá ba nghìn người, nhưng thu được hơn mười mấy miếng súy thủ pháo còn có thể sử dụng. Không phải là Tông Hàn vận khí không tốt, là Trương Tuấn rất keo kiệt, bộ đội lên thành chỉ có mấy chục người mang theo súy thủ pháo ở hai tay, mệnh lệnh của Trương Tuấn cho bọn họ là dùng hết toàn bộ. Nhưng nghị lực chiến đấu của Nữ Chân vượt quá ý liệu của quân Tống, kết quả vẫn bị thu được một ít.
" Trận hình công kích không cách nào triển khai là uy hiếp lớn nhất của quân ta."
Trương Tuấn nói:
" Không thể liên tục trợ giúp với tường thành, hai ngàn người thế nhưng lại tốn hao một khắc đồng hồ mới trèo lên thành toàn bộ được."
Ngô Giới nói:
" Triệt tiêu guồng nước là có thể triệt tiêu được quân hộ xe, một vạn người trèo lên thành trong phút chốc. Nhưng người Nữ Chân thì phòng thủ ở tường thành không kiêng nể gì cả, muốn công lên so với lên trời còn khó hơn."
Âu Dương nói:
" Phía bắc nguồn cung cấp lính Nữ Chân đang lục tục bổ sung, nếu như muốn giết sạch binh của bọn họ thì lại phải cần không ít thời gian."
" Không thể hao tổn, loại công thành chiến này tuy rằng chiếm tiện nghi, nhưng với sĩ khí sẽ có đả kích rất lớn."
Trương Tuấn nói:
" Ý chí chiến đấu của Nữ Chân vượt quá sự dự liệu của chúng ta."
" Mạt tướng có một suy nghĩ."
Ngô Giới nói:
" Phái hơn trăm dũng sĩ thừa dịp ban đêm lẻn lên thành tường, dùng hỏa khí trấn giữ thông đạo trợ giúp bốn phía. Vạn người đồng loạt thừa dịp ban đêm trèo lên thành."
Thông đạo trợ giúp chính là hai thang đá kéo dài giữa hai thành.
"Ừm..."
Trương Tuấn nhìn cấu tạo tường thành nói:
" Không phải không thể, nhưng nếu Tông Hàn ngược lại trấn giữ lối ra bốn phía, quân ta liền không cách nào đột phá tiến lên, trên tường thành nhiều nhất chỉ có thể có năm đến ba ngàn người, rồi sau đó Nữ Chân dưới thành
bắn lên, cấm quân trên tường thành không phải là thành bia ngắm sao? Trong thành so với ngoài thành cao hơn ba bốn thước, đòn sát thủ của Tông Hàn chính là xạ thủ ở trong thành nam bắc, có thể ở trong vòng mấy phút đồng hồ bày trận, trong nửa khắc đồng hồ đến tường thành bắn xuống, đòn sát thủ này đến bây giờ còn chưa có lấy ra. Nhìn quân Tống tuy rằng mấy ngàn người có thể leo lên tường, nhưng chỉ có mười mấy người tham gia tiến công. Cho dù có súy thủ pháo, nhưng ném không bằng cự ly của tên bắn ra.
Trần Quy sau khi ngẫm lại nói:
" Nếu có thể ở trong nửa khắc đồng hồ vận chuyển bốn mươi cỗ trọng pháo lên tường thành thì sao?"
" A, vậy đương nhiên là quá tốt."
Trương Tuấn hỏi:
" Vận chuyển như thế nào?"
Nếu vận chuyển đi lên thì sẽ thành quân Tống từ trên cao nhìn xuống, bởi vì tường thành ba tầng rộng rãi, đặt trọng pháo ở cuối cùng, góc độ chịu công kích cơ bản là không có, binh sĩ cầm lá chắn có thể dễ dàng bảo vệ. Cũng không giống như trước kia, địch nhân ở trên, toàn diện tích bị bao trùm bởi mũi tên, độ chính xác tương đối cao. Hơn nữa quan trọng nhất là, cung thủ từ thành nam bắc của Nữ Chân chưa chắc sẽ sử dụng hỏa tiễn với mũi tên hỏa dược. Có điều phải vận chuyển đi lên như thế nào đây?
Trần Quy nói:
" Đây là một trò chơi nhỏ mà hạ quan đã thiết kế."
Trần Quy lấy ra mấy tờ bản vẽ.
Âu Dương đi qua vừa thấy liền đổ mồ hôi, đây không phải là ròng rọc cố định hoặc là ròng rọc chạy trong truyền thuyết hay sao? Thành tích vật lý của Âu Dương cũng bình thường, nhưng biết rõ về sự tồn tại của hai loại bánh xe này. Nghe nói trang bị một bánh xe là có thể giảm đi một nửa sức lực, lại trang bị thêm một bánh xe lại có thể giảm đi một nửa sức lực, trang bị thêm một bánh xe...
Trương Tuấn rõ ràng thành tích vật lý cũng không tốt, nhìn bản vẽ như nhìn thiên thư, rồi sau đó không thể tin được hỏi:
" Thứ này có thể đem trọng pháo trong thời gian nửa khắc kéo lên sao?"
" Đương nhiên, chỉ cần làm tốt những điểm này, chỉ với lực của hai người phía dưới là có thể kéo trọng pháo lên."
Trương Tuấn trầm tư một hồi nói:
" Trần đại nhân, quân có quy củ của quân, ngươi cần người thì có thể, muốn an bài như thế nào thì cứ an bài như thế. Nhưng phải nói trước, ta dùng tánh mạng mấy ngàn người đi đánh cuộc với bản vẽ này, nếu không thuận lợi, ta phải tử hình ngươi để tế điện tướng sĩ chết trận."
" Tướng quân yên tâm, ta sẽ nghe theo quân lệnh. Có điều ta muốn thí nghiệm vài lần đã, huấn luyện quen tay thì sẽ tiết kiệm thời gian vận chuyển trọng pháo lên tường thành hơn."
Trương Tuấn nhắc nhở:
" Trọng pháo qua sông đào bảo vệ thành liền bắt đầu tính theo thời gian, qua thời gian liền không được. Bản tướng quân sẽ cứ theo quân pháp mà làm việc."