Đức Phi biết mình mất đi bộ phận lợi thế, nếu ở trước kia, dùng địa bàn Thông Châu và Lâm Hoàng phủ để đàm phán, người Tống có khả năng đáp ứng ủng hộ, nhưng trước mắt xem ra, mục tiêu bản thân định ra quá cao rồi.
Mà ngày hôm sau đàm phán, Đức Phi cái gì gọi là công phu sư tử ngoạm. Âu Dương rất chân thành nói, điểm mấu chốt của mình là người Liêu vứt bỏ võ trang, giải giáp làm dân.
Triều đình phong Gia Luật Thuần làm Liêu công, Thái Thực hai ngàn hộ. Tước vị này có thể giải thích, tước vị là có thể kế thừa, nhưng kế thừa một thế hệ, sẽ phải giáng xuống một bậc. Khai quốc công cứ tiếp tục qua hai đời thì cũng chẳng còn gì cả.
Mặc dù Âu Dương rao giá trên trời, Đức Phi lòng có tính toán, cũng rơi đài trả tiền. Đức Phi đưa ra vài đề nghị của mình, điều thứ nhất chính là hoàng đế Bắc Liêu, Âu Dương kiên quyết không đồng ý, hơn nữa nếu như là điều kiện này sẽ không cách nào đàm phán được, hắn căn bản là không thể khai báo với hoàng thượng được.
Đề nghị thứ hai là, Đức Phi hy sinh một vài địa bàn, chỉ cần vương của tam châu, xem như hồi báo, Gia Luật Thuần làm vương của tam châu, hưởng thụ đãi ngộ của Chương Lan Ngọc Châu, cai trị hoàn toàn thực hành tự trị, thuế thu gì đó đều do tam châu vương nói là được, hơn nữa mãi mãi trấn giữ ba châu này. Xem như điều kiện, ba châu từ bỏ binh quyền, sử dụng luật Tống.
Âu Dương trọng điểm cường điệu binh quyền và quyền quản lý địa phương là điểm mấu chốt của đàm phán lần này. Âu Dương tỏ vẻ có thể điều chỉnh tước vị Gia Luật Thuần, cũng có thể phá vỡ lệ Tống do nữ tử thừa kế.
Nhưng chắc là sẽ không giao ra quyền quản lý. Âu Dương giới thiệu tình huống trước mắt của Đông Kinh, dân không quá năm vạn, nhưng lại có hơn ba mươi vạn quân đội, căn bản không cách nào kéo dài.
Nếu không giao ra quyền quản lý, không người nào nguyện ý di dân đến nơi này, không có dân sẽ không có tiền, hơn nữa thiếu nữ, cho dù ủng hộ Gia Luật Thuần làm hoàng đế Bắc Liêu, quốc gia bảo đảm không chống đỡ nổi, chỉ có thể tiếp tục cướp đoạt, mà không cách nào bảo đảm sản xuất, lại càng không cần phải nói phồn vinh và khôi phục.
Thái Thực không giống nhau, Âu Dương tỏ vẻ chỉ cần đáp ứng, chọn thành thị tương đối phồn thịnh trong đất Tống cung cấp cho Thái Thực. Thái Thực là không có quyền quản lý, nhưng thuế lợi của hai ngàn người này toàn bộ cho người Thái Thực sử dụng.
Ngày đầu tiên kết thúc như vậy, nhìn qua giống như hai bên đều có chút mùi thuốc súng, nhưng trên thực tế hai bên đều đang dựa theo 'tình báo cơ mật' Trương Bang Xương tiết lộ để triển khai.
Đức Phi còn nhận được tin tức, Âu Dương phái người bí mật tiếp xúc với Thiên Tộ đế giáng làm vương. Đây là tin tức khiến Đức Phi lo lắng nhất. Nàng sớm nghe nói Âu Dương xưa nay đàm phán không bổn phận, lần trước Tây Hạ còn có sự kiện giả thánh chỉ, cuối cùng đem lợi thế Lý Càn Thuận toàn bộ đoạt sạch.
Lỡ như quân Tống ủng hộ Thiên Tộ đế tiến công Đông Kinh, binh sĩ sẽ không còn chút lòng chiến đấu.
" Còn đi?"
Trương Bang Xương sắp khóc rồi:
" Khâm sai đại nhân, đó là một tiểu yêu tinh. Hạ quan nếu có thân thể như khâm sai đại nhân tất nhiên không sợ, nhưng... khâm sai đại nhân nhìn xem, hạ quan hôm nay thực khó khăn lắm mới xuống giường được. Đi nữa, sớm hay muộn cái xương già này sắp bị cái đai thịt của nàng ta ăn chết mất thôi."
" Là người nào nói với bổn khâm sai dãi nắng dầm mưa, không một chút nhíu mày?"
Âu Dương hỏi ngược lại.
"..."
Trương Bang Xương tập tễnh đứng lên nói:
" Hạ quan đi là được."
Trương Tam cảm giác Âu Dương cũng quá tàn nhẫn, ân cần giúp đỡ Trương Bang Xương đưa đến ngoài cửa. Trở về cười trộm:
" Đại nhân, Trương Bang Xương một thân mồ hôi lạnh, quần áo
đều ướt đẫm."
" Thật là, ta bảo hắn đi chơi nữ nhân là vì để làm việc cho quốc gia. Sao lại giống như bắt hắn lên đoạn đầu đài vậy."
Âu Dương ha hả cười một tiếng:
" Có điều Trương Bang Xương xác thực là nhân vật mấu chốt. Đàm phán hôm nay có thể thấy được, Đức Phi nương nương này trong lòng đã chấp nhận mật thám của chúng ta đưa ra rồi."
Lý Tứ hỏi:
" Đại nhân bí mật phái người tiếp xúc với Thiên Tộ Đế là vì cái gì?"
" Tìm kiếm nhiều điểm hợp tác. Nếu Đức Phi dám dùng công phu sư tử ngoạm, chúng ta sẽ không đàm, giúp Thiên Tộ Đế công kích Đông Kinh. Hắn dù sao cũng là Hoàng đế chính thống của người Khiết Đan, vẫn có đủ lực ảnh hưởng nhất định."
Âu Dương nói:
" Dù sao danh ngạch chỉ có một, nếu Đức Phi không cần, vậy thì cho luôn. Hoặc là nói nước yếu không kết ngoại giao. Đúng rồi... Bệnh tình Da Luật Thuần thế nào rồi?"
" Trước khi chúng ta đến Đức Phi tạm thời phong tỏa hoàng cung, tất cả đều là người của Đức Phi, ngay cả Lý Xử Ôn muốn vào thăm bệnh cũng không được."
Lý Tứ nói:
" Có điều vẫn có thể nhìn ra chút dấu vết, phỏng đoán Da Luật Thuần vẫn luôn ho ra máu. Ngự y chúng ta thấy bã thuốc, nên là sắp thành ho lao rồi. Nhìn lượng thuốc này, Da Luật Thuần nhiều nhất chỉ còn có nửa tháng, đại nạn sẽ đến."
Trương Tam nói:
" Nghe nói bọn họ đều không ngờ chúng ta có thể ở mùa đông bắt lấy phủ Hoàng Long, với thực lực của cấm quân đều có chút e ngại. Phía dưới binh sĩ hiện giờ đang trong tình huống như vậy, đều không muốn chiến đấu. Người Khiết Đan hình thành hai trăm năm, huyết khí đều đã hao mòn sạch sẽ."
Tâm tình Âu Dương không tệ, nói:
" Ta lo lắng Trương Bang Xương không trụ được, hắn chết rồi thì không sao, vạn nhất tin tức không đưa ra ngoài được thì sẽ không tốt."
Trương Bang Xương lại mò tới chỗ ở của cung nữ kia, bởi vì hoàng cung bị phong tỏa, cung nữ đều trú ngụ ở ngoài Châu phủ, dân bản xứ sau khi bị người Nữ Chân cướp đoạt, phòng trống đều đã nấm mốc.
Cung nữ vẫn còn đang chờ Trương Bang Xương, Trương Bang Xương miễn cưỡng nở nụ cười, nghênh đón tiểu yêu tinh của mình tỏ thiện ý với dục vọng.
Lần này tiết lộ tin tức gì đây? Tin tức là tin tức căn cứ vào hỏi thăm, Thiên Tộ Đế đã bước đầu đồng ý với ý kiến của quân Tống. Hắn trợ giúp quân Tống hiệu lệnh binh sĩ Khiết Đan Đông Kinh, sau khi chuyện thành công, chấp nhận tước vị Bắc Liêu Công (công: Tước đầu trong năm tước phong kiến).
Hơn nữa Trương Bang Xương còn tiết lộ, Âu Dương chỉ thị Hàn Thế Trung thừa dịp hoà đàm, nhân lúc mọi người lơi lỏng, chiếm lĩnh một số thành trấn quan trọng.
Tin tức này khiến Đức Phi hiểu rõ, lợi thế của mình không còn nhiều. Âu Dương là từng bước ép sát. Nếu năm đó có thể chạy trốn đến Tây Liêu, tình hình tất nhiên không giống nhau rồi.
Nhưng trước mắt bị nhốt ở Bắc Liêu Đông Kinh, quân Tống tiếp cận, thái độ gây sự, không mềm mỏng một chút thì không được. Bệnh của Da Luật Thuần càng thêm nghiêm trọng cũng một nguyên nhân làm nàng bất đắc dĩ.
Bây giờ chỉ có một vấn đề là cần phải xác nhận, nếu ký tên lên hòa ước, Tống Triều sẽ bảo đảm lời hứa của mình như thế nào.