"... Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"
Âu Dương thái độ nằm ngoài dự liệu của Triệu Ngọc.
" Ngươi muốn giết, sớm động thủ rồi."
Cũng không phải là đóng phim, cần gì phải giết gà dọa khỉ."
" Haizz..."
Triệu Ngọc thở dài ném đao đi, sau đó lên giường nằm xuống, nhìn trần nhà không nói lời nào.
Âu Dương chú ý nói:
" Tại sao vậy? Nếu là cảm giác quá khó chịu, hay là giết ta đi"
" Giết ngươi? Ta lúc nào muốn giết ngươi."
Triệu Ngọc xoay người, lấy tay lau đi vết máu trên cổ Âu Dương nói:
" Mưu đồ bí mật soán vị, ta không có giết ngươi diệt khẩu. Ngươi bỏ trốn sang Liêu Kim, ta không có tìm ngươi tính sổ. Ngươi cùng ta làm xằng trong cung, ta cũng không diệt ngươi diệt khẩu. Ngươi giả truyền thánh chỉ quân đạo Tây Bắc, ta cũng không làm gì ngươi... Nhưng mà ngươi vì sao mỗi lần đều cho rằng ta muốn giết ngươi chứ? Vì sao cho tới bây giờ cũng không xem ta như là người một nhà của ngươi."
Lời này nói ra làm Âu Dương vô cùng áy náy. Quả thật, Triệu Ngọc đối với hắn có thể nói là vô cùng không tồi. Nhưng thấy bản thân thường xuyên hoài nghi và giấu diếm người ta, tỷ như án chìm xác Dương Bình, trực tiếp hoài nghi người ta. Âu Dương xoay người nhìn Triệu Ngọc nói:
" Ta thật xin lỗi, quả thật. Có điều ngươi yên tâm, cho dù kế hoạch ta bại lộ, ta cũng sẽ không thương tổn ngươi. Nếu hết thảy thuận lợi, ta cũng cả đời đối tốt với ngươi."
Trải qua nghiên cứu khoa học, cả đời, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, sông cạn đá mòn, vì ngươi sống vì ngươi chết... Loại ngôn từ thế này đối với tiểu nữ sinh hiệu quả vô cùng tốt, đối với các nàng có lực sát thương tự nhiên. Triệu Ngọc hiển nhiên cũng tương đối hài lòng cách nói của Âu Dương, không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, nép mình vào thân mình Âu Dương ngủ.
Âu Dương rất rõ ràng, Triệu Ngọc chẳng qua là không muốn giết hắn, chứ không phải là không muốn làm hoàng đế. Âu Dương rất cảm động, ít nhất như vậy xem ra, Triệu Ngọc xem mạng nhỏ của mình còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế. Âu Dương cũng hiểu rõ, chuyện này và tư tưởng truyền thống có quan hệ nhất định. Âu Dương dù sao cũng là nam nhân duy nhất cũng là đầu tiên của Triệu Ngọc, đồng thời Âu Dương liền càng áy náy, Âu Dương đã cùng Trương Tam Lý Tứ nói rõ, lỡ như chính mình nếu như bị hoàng đế giết, thì để bọn họ âm thầm giết chết hoàng đế. Thứ nhất là bảo vệ già trẻ cả nhà bọn người Trương Tam, thứ hai ý nghĩa thật sự là suy yếu hoàng quyền. Thứ ba, có khả năng bản thân còn có thể mang Triệu Ngọc xuyên việt đến đặc khu hiện đại.
Người ta đối với mình như vậy, mình tại sao còn quen tính kế với người ta kia chứ?
Ngày hôm sau lên đường, Âu Dương cùng với Triệu Ngọc đàm luận cải cách, nguyên vẹn nghe ý kiến Triệu Ngọc, dựa theo lộ trình, tin tức lập tức sẽ truyền tới trong triều đình, Đông Kinh cũng rất nhanh liền ở vào trạng thái giới nghiêm. Đám đại thần Lý Cương cũng đang chờ Âu Dương trở về thương lượng đại sự. Chỉ cần chính thức suy yếu hoàng quyền, xác lập quốc gia giai cấp thống trị do hai giai cấp sĩ tộc, nhà tư bản cấu thành. Triệu Ngọc cho dù khôi phục thân phận hoàng đế, cũng có thể chế độ xã hội phong kiến Tống Triều chôn vùi hạt giống.
Triệu Ngọc đối với cải cách có ý kiến gì? Ý kiến chính là muốn bảo vệ lợi ích của Triệu gia. Triệu gia truyền thừa ngôi vị hoàng đế là tất nhiên, rồi sau đó là quyền lợi hoàng gia. So sánh một chút, Triệu Ngọc càng giống đang cùng Âu Dương đàm phán,
thực sự không phải là đơn thuần đưa ra ý kiến.
Sắp đến Đông Kinh, Âu Dương gặp phải một nan đề, đem Triệu Ngọc đưa đi nơi nào đây? Triệu Ngọc đương nhiên không thể đưa đến đại lao Thương Châu. Âu Dương biết trong nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có Triệu Ngọc đối với hắn tốt nhất. Để trong nhà không an toàn, người đến người đi, hơn nữa Triệu Ngọc dù sao cũng là đã tới Dương Bình mấy lần, dân bản xứ nhưng mà có không ít người biết nàng. Hơn nữa Dương Bình không có địa điểm giam lỏng gì, quá không thích hợp giam lỏng hoàng đế.
Âu Dương nghĩ tới đem Triệu Ngọc đưa đến quê nhà, bên kia là địa điểm khá tốt để giam lỏng, không phải là ngươi muốn chạy liền có thể chạy trốn được. Nhưng lại sợ liên lụy đến người trong thôn. Lỡ như Triệu Ngọc thật sự chạy được, thôn cũng dính phải xui xẻo rồi.
Triệu Ngọc dọc theo đường đi cũng rất phối hợp, không phối hợp cũng không được, cho nên Âu Dương cũng không dám khẳng định tâm lý nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Âu Dương tiễn Triệu Ngọc đều để ở trong mắt, nàng cũng không vội, Âu Dương đưa nàng đến đâu nàng liền đi đó. Dù sao đừng để nàng có được cơ hội. Đồng thời bản thân nàng cũng đang suy đoán Âu Dương tính thế nào, cuối cùng thật sự không nhịn được hỏi Âu Dương:
" Ngươi rốt cuộc dự định thế nào rồi, chuẩn bị đem ta đưa đi nơi nào?"
Âu Dương nói:
" Còn đang suy nghĩ."
" Thật ra thì ngươi có thể giết ta, hoặc là ngươi có thể đem ta tống đến Lưu Cầu, Đạm Mã Tích, còn có thể cắt lưỡi ta sung làm doanh kỹ..."
Ngón tay Âu Dương chặn miệng nàng lại nói:
" Đừng nói những lời như vậy. Thật ra thì ta dự định làm sao cùng ngươi trải qua cuộc sống yên ổn thường ngày, nhưng lại muốn đề phòng ngươi sẽ chạy trốn. Cho nên địa điểm này mới không dễ tìm."
" Ha ha, ngươi cùng ta sống cuộc sống yên ổn thường ngày sao?"
Triệu Ngọc nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa cười hỏi:
" Vậy Lương Hồng Ngọc làm sao đây?"
" Nếu ngươi nguyện ý."
Âu Dương nói:
" Ta có thể không gặp Lương Hồng Ngọc nữa."
" Ồ?"
Triệu Ngọc gảy nhẹ móng tay:
" Đứng núi này trông núi nọ?"
" Ta và con đường của nàng thủy chung khác biệt."
Âu Dương nói:
" Người của nàng cho dù là trở về, lòng của nàng vẫn còn vướng bậnở bên kia quân đội. Thật ra nàng dường như thích hợp tìm tướng lãnh trong quân. Chứ không phải người lười nhác không chịu khổ nổi như ta."
" Muốn giang sơn hay là mỹ nhân?"
Triệu Ngọc nâng cằm Âu Dương cười nói:
" Không ngờ một nữ hoàng đế cũng phải suy nghĩ vấn đề này."
Âu Dương cười khổ, nào có nửa điểm quan hệ người bắt cóc và người bị bắt cóc chứ. Một tháng này, Triệu Ngọc yêu cầu Âu Dương giúp nàng tắm rửa, mát xa, mặc quần áo, thậm chí là đút ăn. Loại chuyện lặt vặt này mới đầu làm vẫn là vô cùng vui vẻ, nhưng đối với cùng một người phụ nữa làm nhiều cũng chán chứ.