Nếu nói hôm nay người mất mác nhất chính là Da Luật Đại Thạch, có điều trước khi đi nhận được một phong thơ của Âu Dương, trong ghi: Tướng quân không phải người thường, lẽ nào không hiểu đạo lý kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng hay sao? Da Luật Đại Thạch sau khi xem xong cười:
" Ai binh tất thắng, rất ý nghĩa, đúng lắm. Thất bại hôm nay, Đại Thạch đã có được ích lợi rất nhiều. Nói cho đại lão bản các ngươi biết, Da Luật Đại Thạch có thời gian tất nhiên sẽ tới bái phóng hắn."
Hoàn Nhan Liệt cùng Lý Hoan sắc mặt rất khó coi, nhưng miễn cưỡng có tấm bài này an ủi. Nếu nói Hoàn Nhan Liệt thua chính là thua, đối với quán quân tâm phục khẩu phục cúi đầu. Còn Lý Hoan thì lại ồn ào, cái gì Khiết Đan không có nam nhân hay sao? Nếu không có Âu Dương phái người bảo vệ, chỉ sợ đã bị đánh thành đầu heo rồi.
Còn có tiểu tử nghèo tên là Da Luật Hoang Dã kia, mặc dù bị người ám hại. Nhưng lại được Mân Thủy vương nhìn trúng, chọn hắn vào phủ làm kỵ thủ, xem như là một chuyện tốt.
Đáng vui mừng nhất chính là công chúa, hôm nay nàng là tiêu điểm, cho dù đi đến đâu nữa, đều có người bàn luận về nàng. Nữ nhân cổ đại và hiện đại đều thích điều này, vì vậy tìm Âu Dương yêu cầu lần sau đấu thêm lần nữa. Âu Dương cự tuyệt nói: Dựa theo quy tắc, cùng một kỵ thủ chỉ có thể mỗi tháng dự thi một lần. Hơn nữa đến lúc đó nếu như nhiều ngựa, còn phải tiến ahfnh thi đấu loại trừ. Âu Dương lại bổ sung, chỉ có thi đấu chính thức, mới là trận đấu có ý nghĩa nhất. Công chúa gật đầu tỏ vẻ tiếp nhận cách nói của Âu Dương, dự định cứ một tháng thi đấu ngựa.
...
" Huynh đệ, chúng ta kiếm được rất khá đấy."
Buổi tối, Tiêu Cam Vân vô cùng vui vẻ, dựa theo công tác thống kê, tổng thu trăm vạn quan, chỉ đền ba mươi bảy vạn. Trong đó có một người trúng được tam T, độc đắc một vạn quan.
" Người trúng tam T này phải tuyên truyền, tuyên truyền tích cực. Hơn nữa phần thưởng tam T lần sau nâng cao lên gấp hai vạn."
" Huynh đệ nói cái gì chính là cái đó."
Tiêu Cam Vân hoàn toàn thừa nhận địa vị lãnh đạo của Âu Dương. Tiêu Cam Vân đùa giỡn nữ nhân, thấy Âu Dương uống rượu nghi hoặc hỏi:
" Huynh đệ, nói thật với đại ca, thân thể ngươi có phải có bệnh hay không?"
"Có ý gì vậy?"
Âu Dương ngược lại nghi hoặc.
" Ngươi xem, đến chỗ ta sắp hai tháng rồi, tại sao đều không cùng nữ nhân..."
" Ha ha, không gạt gì đại ca, huynh đệ ta vẫn còn là đồng tử."
Lời này khiến kỹ nữ cùng Tiêu Cam Vân phun toàn bộ ra. Tiêu Cam Vân nửa ngày vẫn không thể phục hồi tinh thần lại:
"Đồng tử?"
Âu Dương là đồng tử, vậy hắn chính là xử nữ.
"Đúng, thủ thân như ngọc."
Âu Dương biết Tiêu Cam Vân không tin, cũng không sao cả nói:
" Đại ca chơi vui vẻ là được rồi."
Phải xem Tống Huy Tông có thể rớt đài hay không, rớt đài thì có đất dùng thân phận đồng tử này rồi. Còn nếu không đổ, chỉ có thể tìm người đến kết hợp. Âu Dương đối với phương diện này có truy cầu có nhu cầu, nhưng không lạm cầu.
...
Đang trong quá trình chuẩn bị Lục Hợp thải, chuẩn bị đưa ra khẩu hiệu: Người tham gia người tham gia. Không cần đánh trúng chuẩn xác, nhưng cần đánh trúng diện tích xung quanh. Âu Dương đối với mấy thiết lập giải thưởng này không quá lạc quan, dù sao người muốn chơi những cái này yêu cầu đầu tiên là không thể mù chữ. Haizz... Mù chữ chính là một chướng ngại hạn chế đánh bạc phát triển nhanh chóng.
Thư ký tư nhân của Âu Dương nói:
" Đại lão bản, buổi trưa hôm nay, Lưu tướng trong phủ mời khách. Buổi chiều, Thượng công chúa kia tiêu tốn một canh giờ. Còn có phòng tắm xông hơi của hoàng thượng mời ngài bố trí lại lần nữa. Buổi tối là sinh thần năm mươi tuổi của Trung Thư Tỉnh Trung Thư Lệnh đại nhân. Tối muộn, Mân Thủy vương muốn cùng ngài đi khu vui chơi xông hơi, tiểu nhân đã sắp xếp phòng rồi. Đã quyết định mâu thuẫn của bộ hậu cần và sảnh bạc xử lý sau khi đóng cửa. Sáng sớm ngày mai, Đại Thạch tướng quân mời đại lão bản xem ngựa, buổi sáng ngày mai sắp xếp cứ mười ngày các bộ phận quản lý sẽ họp một lần. Giữa trưa ngày mai, bảy sòng bạc trong thành bắt đầu đàm phán. Xế chiều ngày mai Lâm Nha quản lĩnh và Lâm Nha thừa chỉ quản lĩnh sẽ đến sảnh xa hoa đánh bạc, Tiêu lão bản nói hi vọng ngài có thể đích thân đến chia bài, điều giải mâu thuẫn của bọn họ. Buổi tối... đại nhân sáng sớm ngày kia Đại Lý Tự Thiếu Khanh nói kỳ hạn cuối cùng để bàn giao chuyện ẩu đả chết người trong khu vực vui chơi..."
"Cứ như vậy không có một khoảng thời gian trống nào sao? Sao lại sắp xếp hành trình của ta kín như vậy?"
Thư ký ủy khuất nói:
" Đại lão bản, những cái này đều là chuyện khẩn yếu. Sau khi đua ngựa ngài bây giờ là nhân vật được cả triều chú ý, Tây Hạ, Thổ Phiên, Cao Ly đều phái đặc phái viên tới gặp Đại lão bản, hi vọng đua ngựa quốc tế sẽ lưu ghế trống cho họ, bên này vẫn luôn đào không ra thời gian. Yến Vân có một thương nhân đã
đợi gần mười ngày, chính là muốn cùng Đại lão bản thương lượng chuyện kết phường xây dựng sòng bạc, mà vẫn chưa đến lượt."
" Đừng nói nữa. Giúp ta đào ra một khoảng trống, ta phải đi Tư gia một chuyến."
" Nếu không thì buổi trưa ngày mai, đàm phán để Tiêu lão bản dẫn người đi?"
" Không được, hắn đi chính là đánh thôi. Chúng ta đoạt chén cơm của người ta, tốt nhất nên để cho người ta có nơi để mà ăn cơm. Ta đã chuẩn bị mở phân bộ, chẳng hạn như ai thì chuyên kinh doanh sổ xố, ai thì chuyên việc quay số, chính sự! Nhìn nhìn lại hôm nay có chuyện gì không cấp thiết không?"
" Hôm nay không có, Thượng công chúa, Hoàng thượng cũng không thể đắc tội. Trung Thư Lệnh là người lãnh đạo trực tiếp của Đại lão bản. Mân Thủy Vương cũng không thể đắc tội. Trừ phi là sau canh tư thì may ra còn có thời gian."
" Nhà ngươi canh tư đi bái phỏng Tư gia sao?"
Âu Dương bất mãn nói:
" Nhìn nhìn lại xem."
" Tướng quân Da Luật Đại Thạch không thể đắc tội, hội nghị quản lí ngành Đại lão bản cũng tuyệt đối không thể hủy bỏ. Đều là Lâm Nha quảng lý và Lâm Nha nhận chỉ đều là người mà Tiêu lão bản giao hảo thân thiết..."
Thư ký đau đầu nói:
" Bốn ngày sau thì còn chưa có an bài, người xem?"
" Được, gọi người chuẩn bị lễ vật đi."
"Dạ!"
Mệt mỏi giống như con chó, Tiêu Cam Vân càng ngày càng biết rõ tài năng của Âu Dương. Cho dù là phương diện giao thiệp hay là phương diện dụ dỗ người đều là cao thủ hạng nhất. Hơn nữa lại đa dạng, nhạy bén lại vừa có thân phận. Khó nhất là hắn không chỉ có có thể giao hảo cùng người chính trực như Da Luật Đại Thạch, mà còn có năng lực hợp tác với gian nhân như Lý Xử Ôn. Thật sự là... quá giỏi. Lại nói tiếp, sự vụ nội bộ sòng bạc mà Tiêu Cam Vân chịu trách nhiệm cũng quá chừng. Hắn vốn là người thô kệch, nếu không phải Âu Dương đưa cho hắn hai thư ký khôn khéo có khả năng khéo đưa đẩy, nói không tốt còn có khi đắc tội biết bao nhiêu khách nhân.
Bất kể nói thế nào, danh tiếng của Ngu Nhạc Thành Khoái Nhạc Cốc đã được nâng cao, Âu Dương cũng nhảy lên trở thành danh nhân của Liêu quốc. Cho dù là binh lính cấp thấp cũng biết Âu Dương bây giờ ở Liêu quốc nổi đến phỏng tay. Ít nhất ba người Vương gia còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, ít nhất bốn quan to còn với hắn hô bằng gọi hữu. Mà ở trong mắt các nhân vật cấp cao, Âu Dương là một người tri thư đạt lễ, biết tiến biết thối. Là người ùng hồn khẳng khái mà không khuôn sáo cũ rích, hào sảng mà không thô kệch. Càng đáng khen hơn là một người chân thành, biết nói thật dám nói thật, quan trọng nhất là có thể nói. Điều này làm cho tất cả mọi người rất thưởng thức.
...
" Không đến ba tháng, danh tiếng của Âu đại nhân ở Liêu quốc so với Hoàng thượng còn vang dội hơn."
Tư lão gia tử thản nhiên nói:
" Thật khó cho Tư Khám có thể làm quen được với một vị bằng hữu như vậy."
" Lão gia tử quá khen, thật ra thì vãn bối chỉ hiểu chút bàng môn tả đạo, am hiểu a dua nịnh hót thôi."
" Không! Không phải là khích lệ. Ngươi thay Bình Sơn Vương cùng với đứa con thế tập, phân tích kia thế mà lại nhịp nhàng ăn khớp. Cho dù là lão phu chỉ sợ cũng không có năng lực kia. Không chỉ có thể lật đổ được đứa con mà Bình Sơn Vương sủng ái nhất, hơn nữa kéo ra được nhi tử không được người chào đón nhất. Lại còn nói có sách mách có chứng, Bình Sơn Vương không phục cũng không được."
" Ha ha, lão gia tử chê cười rồi. Thật ra thì vãn bối chính là học theo biện pháp của lão gia tử, để cho bọn họ mỗi người mang theo một tên bằng hữu đến tiệc rượu. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng rất dễ dàng phán đoán ra được."
" Ồ? Vậy ngươi xem giúp ta, trong những đứa con này của ta, người nào có thể thừa kế được ta?"
" Lão gia tử, đích tử (con trai do vợ cả sinh ra) của ngài đều là phế vật, tin tưởng ngươi cũng đã nhìn ra. Về phần các thứ tử (con vợ kế) vẫn còn có mấy người có thể thừa kế được."
Âu Dương sau khi ngẫm lại nói:
" Nếu bọn họ có thể đoàn kết với nhau, ta tin tưởng Tư gia sẽ lại có thể nổi dậy. Nếu phải chỉ định một người, sợ rằng không quá ổn thỏa."