Sở Trần đã có pháp môn tu luyện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】từ lâu, chỉ là vẫn chưa nắm vững.Một là, vẽ【Hóa Hổ phù】có độ khó rất lớn, với trình độ vẽ bùa nhập môn của hắn rất khó làm được.Hai là, tế luyện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】cần một loạt các nghi thức và tế luyện pháp đàn, với trình độ của hắn ít nhất cần phải tế luyện trong một tháng.Mà trước mắt, sau khi Tâm Miếu hiển hiện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】, hắn đã có thể dễ dàng nắm vững môn pháp thuật này và học được tinh túy của thư phù【Hóa Hổ phù】.Mấu chốt nhất là dùng tế luyện lông hổ trong Tâm Miếu có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, không cần đến bốn mươi hai ngày.Điều này khiến Sở Trần cảm thấy rất thoải mái.Một pháp thuật phù chú, từ vẽ Linh phù, tế luyện, chú pháp, cương bộ, v.v...!toàn bộ các phương diện đều nắm vững, đó mới gọi là nắm vững thực sự.Thi triển ra không còn lóng ngóng tay chân, lúc nào cũng lo lắng lãng phí Linh phù, hà tiện, luôn nghĩ đến việc giữ lại cho thời khắc mấu chốt.Chẳng hạn như, pháp thuật【Dưới Chân Sinh Mây】.Đây là một môn pháp thuật tốt, tiếc là hiện tại Sở Trần vẫn chưa hoàn toàn nắm vững, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của sư phụ, sử dụng tới không hề sảng khoái chút nào."Phá án lần này, dù sao vẫn có chút thu hoạch."Nằm trong phòng giam Quỷ Thần Ti rộng rãi và sáng sủa, Sở Trần có vẻ khá ung dung, hắn thậm chí còn đem đạo kinh ra tụng niệm một cách vô cùng thích thú.Đạo kinh có tên là "Thái Thượng Lão Quân Thuyết Thường Thanh Tịnh Kinh".Đại địa sơn hà nhất quyển kinh, đề mục rõ ràng lại phân minh.Sơn hoa dã thảo cùng đàm thuyết, chộn rộn hợp linh nghiêng tai thính.Đó chính là "Thanh Tịnh Kinh".Bộ kinh này là kinh điển của Đạo môn, chứa đựng Đại Đạo chí lý, là một trong những bộ đạo kinh mà Huyền Môn đạo sĩ cần phải học.Huynh đệ trông coi phòng giam cực kỳ lễ độ, yêu cầu phải thỏa mãn mọi chuyện, cần gì đều mang vào, ngoài tự do thân thể bị hạn chế, ba người quả thực là tự tại.“Lão Quân viết: Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa; Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật; Ta chẳng biết gọi là gì, chỉ tạm gọi là Đạo.
Phàm Đạo ấy: Có trong có đục, có động có tĩnh; Trời trong đất đục, trời động đất tĩnh; Nam trong nữ đục, nam động nữ tĩnh; Giáng gốc giữ ngọn, mà sinh vạn vật…”Hoàng Phú Quý và Trương tú tài lắng nghe Sở Trần tụng niệm "Thanh Tịnh Kinh".Lần thứ nhất hai người còn có chút bồn chồn bất an.Nhưng khi nghe đến lần thứ hai, lần thứ ba, tâm cảnh của hai người cuối cùng cũng dần bình thản xuống.Tiếng tụng niệm đạo kinh phảng phất một loại lực lượng thần kỳ trong cõi u minh, đạo vận quanh quẩn bên tai, khiến người ta bất tri bất giác quên mọi phiền não, tâm tĩnh lặng như nước, thanh tịnh không bụi trần."Sở huynh không hổ là Đạo môn cao đồ, tâm cảnh cùng tu vi này, tại hạ kém xa."Trương tú tài từ từ thở ra một hơi đục ngầu và chắp tay về phía Sở Trần.Lời này tuyệt đối là lời từ tận đáy lòng.Bị vướng vào rắc rối lớn như vậy, lúc này vẫn có thể chuyên tâm tụng niệm "Thanh Tịnh Kinh", hoàn toàn phù hợp với chân ý "thanh tịnh tùy theo tự nhiên", công phu dưỡng khí này, hắn tự cảm thấy không bằng.Hoàng Phú Quý cũng sờ sờ đầu, nói:"Sở huynh, nghe thấy tiếng tụng kinh của huynh thật tốt, buồn bực trong lòng đã tiêu hết.
Có điều, huynh thật sự không lo lắng sao?"Sở Trần đặt đạo kinh xuống trước, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:"Cũng không có gì phải lo lắng, oan có đầu nợ có chủ.
Thành Hoàng huyện tìm được vong hồn của Đặng Thiết Kiếm thì chân tướng sẽ rõ, nếu vong hồn của Đặng Thiết Kiếm đã tiến vào U Minh phủ, tội danh ngộ sát quan lại của chúng ta sẽ không thể rửa sạch.
Cho dù kết quả đi theo hướng nào, chúng ta đều không thể làm chủ, hà tất phải nghĩ nhiều.""Ài, quả thật như vậy, nghĩ cũng vô ích."Trương tú tài và Hoàng Phú Quý gật đầu, trong lòng thầm cầu khấn vận may.Sau khi sinh linh nhân gian chết đi, hầu hết vong hồn đều bị câu vào U Minh phủ, sau đó sẽ chuyển thế đầu thai, sẽ không ở lại nhân gian lâu.Vong hồn còn sót lại nhân gian được gọi là "ma", do Thành Hoàng, Sơn Thần và Thổ Địa quản hạt.Thông thường, người tu hành lúc còn