“Ức hiếp kẻ khác, ngươi vui đến vậy sao?” Một tiếng thở dài từ phía xa truyền đến.
“Tiểu Diệp! ” Huyết Thần Phong vội vàng quay đầu lại. Cho dù đã hai vạn tám ngàn năm trôi qua, giọng nói của nàng luôn khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hai vạn tám ngàn năm nay hắn nhớ nàng, nhớ nàng đến phát điên rồi.
Ngay sau đó, một giọng nói của một nữ tử bén nhọn, giống như mũi tên muốn xé rách trời cao, cực kỳ băng hàn, thanh âm của nàng ta khiến cho người nghe không dám lại gần.
“Huyết Thần Phong, ngươi vẫn như thế, luôn thích đùa bỡn người khác trong tay ngươi, ngươi nghĩ rằng làm như thế giá trị của ngươi sẽ tăng lên sao!”
Trong chớp mắt, không khí trong phạm vi mười trượng dường như dừng lại, nhiệt độ đột nhiên cũng hạ xuống vài phần, hàn ý nhè nhẹ trong thiên địa cũng tuôn ra, khiến cho không gian trong phạm vi mười trượng bị bao trùm vào trong đó.
Hai đạo bóng dáng xuất hiện từ trong rừng rậm, đi đầu là một vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, nữ tử này chính là Bách Hoa tiên tử, mẹ của Tử Lan công chúa.
Sau lưng thập công chúa của Ngọc hoàng đại đế và Vương mẫu nương nương là một nữ tử khuôn mặt dịu dàng, dung mạo nàng ta tuy không nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại toát lên khí chất ấm áp lòng người. Nữ nhân này chính là Diệp Thiên tiên tử, Thập nhất công chúa của Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng là vợ cũ của Huyết Ma Vương Huyết Thần Phong. Trên người nàng mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây, dáng đi thướt tha như đằng vân giá vũ*, nàng không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ có một cái dây lưng màu đỏ bằng lụa thắt ở bên hông. Mái tóc đen như thác nước dài thẳng đến bên hông, đồng dạng cũng không có bất kỳ vật trang sức nào, được buộc bằng một chiếc dây bằng lụa màu đỏ. Mặt nàng lúc này hiện lên vẻ sốt ruột, bay thẳng đến.
*: đi mây về gió
Hai vị tiên tử từ từ bước đến, mỗi một bước tiến lên thì nhiệt độ dường như cũng hạ xuống một phần.
Cảm giác hạnh phúc lớn lao như thủy triều ập tới bao phủ Huyết Thần Phong, đột nhiên hắn cảm thấy thời gian dài đằng đẵng sống trong dày vò căn bản chẳng đáng gì, giờ đây nàng đã chịu gặp hắn, cho dù có phải khổ sở mấy vạn mấy nghìn năm nữa, hắn cũng cam lòng.
“Tiểu Diệp! ”
Huyết Thần Phong khẽ gọi, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Tiểu Diệp, kết cục nàng đã về bên ta, đúng vậy, ta sẽ quý trọng, bảo vệ, che chở nàng thật tốt.
Cả người Diệp Thiên cứng đơ.
Nàng nhìn người đang dùng thế Khinh Phong Giá Vũ* bay đến bên nàng. Một người mà cả đời này nàng không bao giờ muốn gặp lại nữa!
*: Đứng trên mây bay với tốc độ nhanh như gió bay
Ngực trái, cái vị trí đã không còn cảm giác gì nữa, hà cớ gì lại một lần nữa nhói đau?
Trái tim luôn đập chậm từng nhịp, giờ đây lại dao động từng hồi từng hồi.
Bước rồi lại bước, cái dáng người vừa lạ vừa quen đó, đang từ từ tiến về phía nàng, trong mắt hiện lên dịu dàng, nhẹ giọng nói:
“ Nàng về nhà rồi...”
Nàng về nhà rồi....
Trong mắt hắn có đau lòng, nhìn dung nhan tiều tụy của Diệp Thiên, lòng lại nhói đau không dứt. Nha đầu kia nói nàng ngày ngày dùng nước rửa mặt. Nàng... những năm gần đây nàng sống không tốt sao?
Là tại hắn. Tất cả là tại hắn...
“Phải làm sao ngươi mới chịu thả Lan nhi?” Diệp Thiên cố ý phớt lờ tia nhu tình trong ánh mắt Huyết Thần Phong, trực tiếp đi vào vấn đề.
“Tiểu Diệp…. ”
Huyết Thần Phong mở rộng vòng tay ôm chặt lấy Diệp Thiên, nói khẽ bên tai nàng:
“Tiểu Diệp, cảm ơn nàng, xin lỗi vì đã để nàng phải chịu khổ….”
Diệp Thiên nhếch mép cười lạnh. Hắn vẫn vậy. Chỉ biết cảm ơn và xin lỗi. Hắn vĩnh viễn không biết nàng cần gì.
Tâm trống rỗng, Diệp Thiên khẽ xoay người, đẩy Huyết Thần Phong ra, giọng lạnh nhạt: “Ta đã đến đây theo ý ngươi, giờ ngươi cũng nên tuân thủ lời hứa thả Lan nhi ra!”
Đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng, trầm giọng nói “Tiểu Diệp, ta là di trượng của Lan nhi!”
Diệp Thiên không hề chớp mắt nhìn Huyết Thần Phong, mở miệng “Qúa khứ thôi. Giờ ngươi và ngươi Trương gia* chúng ta không còn quan hệ gì cả.”
*: Theo truyền thuyết Ngọc Hoàng Thượng đế họ Trương
Kiêu ngạo vốn có của Huyết Thần Phong hoàn toàn sụp đổ, ngọn núi lạnh như băng khẽ nở nụ cười, rồi từ từ lan ra khắp mặt, cố nén đau nơi trái tim “Tiểu Diệp, ta đã luôn luôn tìm nàng.”
Vẫn luôn tìm nàng. Chỉ là trận pháp Thiên Võng Truyền Thư ngăn chận không cho ta bước chân vào Nam Thiên Môn.
Diệp Thiên lạnh lùng lui về sau “Thời gian trôi qua, ta và ngươi đều đã khác xưa. Ngươi không thể nào uy hiếp được ta nữa.”
Huyết Thần Phong biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Thiên, thì thào “Tiểu Diệp.”
“Ta hỏi ngươi lại lần nữa, ngươi có chịu thả Lan nhi ra không!” Diệp Thiên nắm chặt hai tay, trong con ngươi lấp lánh trào ra lửa giận thiêu đốt.
“Huyết Thần Phong”, nàng mỉm cười gọi tên của hắn “Vốn ta nghĩ chàng sẽ nể tình xưa mà tha cho Lan nhi, nhưng ta sai lầm rồi. Chàng trước nay chưa từng yêu ta, nên cho dù ta có quỳ xuống cầu xin chàng cũng không thay đổi quyết định.” Khóe môi nở nụ cười thê lương, trái tim lại bắt đầu rỉ máu, Diệp Thiên lắc đầu, lạnh nhạt nghiêng mặt.
Huyết Thần Phong chỉ cảm thấy trái tim đau đến không thở được, lồng ngực đau nhói từng cơn, đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Bách Hoa tiên nữ đứng bên sốt ruột. Con gái nàng... con gái vàng con gái ngọc của nàng còn đang bị giam trong kết giới mà hai người này ngồi đây rảnh rỗi ôn lại tình xưa là sao?
“Tỷ tỷ. Đừng nói nhiều với cái tên vô tình bạc nghĩa đó, điều quan trọng nhất bây giờ là phải cứu Lan nhi. ” Bách Hoa tiên nữ đẩy đẩy Diệp Thiên tiên nữ vài cái.
Diệp Thiên gật đầu, nàng bay lên không trung, trên tay xuất hiện lệnh bài màu xanh lá cây, sắc mặt ngưng trọng niệm pháp quyết.
Bỗng nhiên cả mặt đất khắp U Linh Thần Giới chấn động mạnh, sau đó các đường vân phong nhỏ hiện ra trên mặt đất.
Mặt đất nổ vang từng cơn, từng cột sát màu xanh lá cây phóng thẳng lên trời, nhao nhao chui vào trong chín tầng mây không thấy bóng dáng.
Một màn kinh người như thế làm cho mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm nhìn qua.
Nhận được chỉ thị của nàng, chừng hơn hai trăm thiên binh thiên tướng đồng loạt hiện thân, tay cầm đủ các loại cờ xí xếp thành bốn đội dẫm lên các phương vị.
Đột nhiên nàng đưa lệnh phù lên cao, lúc này âm thanh ông ông vang lên và trong lệnh bài có phù văn bay ra ngoài.
Bắt đầu chỉ chừng một tấc rồi xoay quanh lệnh phù của Diệp Thiên một lúc thì biến thành to như chậu rửa mặt, cũng bay lên không trung.
Nhưng sau khi phù văn cách mặt đất ba bốn mươi trượng thì chậm rãi dừng lại, mặc cho Diệp Thiên thúc giục thế nào cũng không bay lên nữa.
“Động thủ!”
Diệp Thiên cắn răng phân phó một tiếng.
Lúc này màn sáng màu xanh lá cây trên người của nàng đại phóng, mái tóc phất phơ bay lên cao cao, hiện ra dung nhan thoát tục mỹ lệ.
Hơn hai vạn thiên binh thiên tướng ngự trên binh đài cũng tỏa hào quang sáng ngời, nhao nhao biến về chân thân, trong miệng phun ra âm tiết cổ quái và vung vẩy cây cờ.
Lúc này trận pháp bốn phía đại phóng, vô số phù văn diễm lệ như ẩn như hiện trên mặt đất, đồng thời từng đạo hào quang năm màu hiện ra trong đó, nhao nhao tụ tập vào lệnh phù trên tay Diệp Thiên.
Trong nháy mắt lệnh phù phát ra hào quang chói mắt.
Đột nhiên Diệp Thiên há miệng ra một đống màu tươi hóa thành huyết vụ bay vào lệnh phù, sau đó thúc giục pháp lực trong người, lúc này tầng trời bắn vào phù văn trên cao, sau đó lóe lên rồi biến mất trong bầu trời.
Sau một khắc bầu trời quang vạn dặm có sấm sét nổi lên, lúc này mây đen cuồn cuộn, lôi xà loạn vũ, đồng thời một cỗ chấn động cấm chế làm cho người ta hít thở không thông bao lấy Ma cung, lan ra khắp bốn phía U Linh Thần Giới.
Sau khi mây đen rậm rạp và lôi điện chằng chịt hiện ra thì âm thanh đì đùng vang vọng, từng màn sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống bao phủ toàn bộ Diệp Phong Tình Điện.
Từ xa nhìn lại thì giống như một cái chậu úp ngược bao phủ cả Diệp Phong Tình Điện.
Đột nhiên, âm thanh kinh người vang lên. Hào quang màu xanh lá càng ngày càng thu hẹp lại, hất tung mọi người ra, bao phủ lấy Diệp Thiên và Huyết Thần Phong.
Huyết Thần Phong ôm Diệp Thiên té xuống đất.
“Nàng không sao chứ?”
Huyết Thần Phong cẩn thận kiểm tra người trong lòng, xác định nàng cũng không có bị thương, mói thở phào nhẹ nhõm buông nàng ra.
Hành động của hắn rất mực chăm sóc, quá ư dịu dàng, từ khi hai người là vợ chồng đến nay chưa bao giờ hắn quan tâm nàng như vậy, Diệp Thiên có chút không thích ứng kịp. Nàng chau mày lại, sau đó thất thần nhìn về phía trấn pháp đang bủa vây lấy hai người, cảm nhận có cái gì đó sai sai, mồ hôi bất giác túa ra ướt đẫm tay.
Sau khi hào quang và tiếng nổ biến mất thì màn sáng cực lớn không chút sứt mẻ gì, vẫn đang lẳng lặng bao phủ hai người bọn họ, còn xung quanh thù vẫn rất bình thường, bình thường đến ứa gan, thậm chí là không có tí xíu xìu xiu nhộn nhạo nào cả.
Một màn quái đản như thế làm Diệp Thiên sợ hãi. Hình như nàng... đang bị người ta gài bẫy.
Huyết Thần Phong lặng lẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. “Là ai dạy cho nàng Sinh Tử trận này?” Hắn không tin “nương tử trước” của hắn có thể bày ra trận pháp sến sẩm này. Nàng vẫn còn đang rất oán hận hắn cơ mà?
Diệp Thiên sửng sốt một chút, ánh mắt sáng quắc chứa hàng vạn nhu tình của Huyết Thần Phong bắn thẳng vào nàng. Nàng xoay mặt “Người nói tào lao gì vậy? Cái gì mà Sinh Tử trận? Đây rõ ràng là Thương Sinh trận ”
Huyết Thần Phong chỉ tay lên trời : “Nàng nhìn đi. Trong học thuyết Tứ Đế của Phật gia, sinh đứng đầu tiên. Nên trận pháp Thương Sinh phải có đủ hai vạn lẻ mười một vị thần tiên trấn giữ các cửa. Còn Sinh Tử trận nhất thiết phải là số chẵn.”
Diệp Thiên ngước lên. Quả nhiên như hắn nói. Trên bầu trời là hai vạn lẻ mười vị thần tiên đứng dàng hàng hóng chuyện. 20010. Không phải là “đôi ta dẫu trăm năm vạn kiếp không tách rời một đời viên mãn*” sao?
*Số 2: Đôi.
Số 00: Hàng trăm
Số 10: Thập toàn thập mỹ thập viên mãn
Huyết Thần Phong trầm