Nguyên chủ của thân thể này là một người hiếm thấy, mà bằng hữu của hắn ta... nhìn tính tình bà ngoại không đau cậu không thương của gia hỏa này, ngày nóng bức vẫn đội mũ, coi sống thoát là một hành vi nghệ thuật, vậy mà trên mặt còn bày ra vẻ dương dương đắc ý tự cho là phong lưu..."Đi đi đi, buổi tối hôm qua trước khi đi ta đã hạ cho Tả Vô Kỵ ít thuốc, hôm nay kiểu gì cũng phải tới xem sao!" Lan Lãng Lãng nháy mắt ra hiệu cười ha hả: "Tên hỗn đản này vẫn luôn đối phó với chúng ta, chán ghét cực kỳ. Nhưng từ sau khi con hàng này thua mất Huyền Ngọc Như Ý của cha hắn ta vẫn bị cấm túc đến nay, vất vả lắm mới ra ngoài được, sao bản công tử có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế...""Không đi... A? Cái này cũng có thể đi..." Diệp Tiếu vốn bối rối vì độc tố khó có thể giải trong cơ thể, nào có hứng thú đi ra ngoài lêu lổng với tên gia hỏa này? Thế nhưng mới vừa nói xong hắn lại lập tức tỉnh táo lại. Dựa theo trí nhớ, trong số mấy tên đại hoàn khố cùng uống rượu với hắn đêm qua cũng có tên Tả Vô Kỵ này, nói không chừng độc trong người hắn là do tên này hạ.Dựa theo ấn tượng của bản thân mình, Tả Vô Kỵ cũng là diệu nhân, tuy hắn ta cùng Diệp Tiếu, Lan Lãng Lãng được xưng là 'kinh thành tam thiếu' nhưng từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn bất hòa với hai người bọn họ, vừa gặp mặt đã đối đầu, khó có thể ôn hoà.Cái gọi là kinh thành tam thiếu, đương nhiên là nghĩa xấu.Có nhà thơ viết bài: "Kinh thành tam thiếu, thực sự kỳ diệu; hưng nghiệp vô lực, phá của đỉnh cao; có vàng có bạc, cầm đi vui chơi, không cần mặt mũi, hoàn khố chí cao. Trấn Bắc tướng quân, công tử tên Tiếu; tướng môn khuyển tử, một cái bao cỏ. Trong Trấn Nam phủ, sóng biển cuồn cuộn; đặt tên là Lãng, bại gia lãng triều. Tả tướng tài cao, công tử Vô Kỵ, Huyền Ngọc Như Ý, mang đi cầm đồ; vì sao cầm đồ, ăn uống chơi gái, nhân vật bậc này, tam thiếu tối cao!"Trong đó chuyện có liên quan 'Huyền Ngọc Như Ý' là thế này, đoạn thời gian trước vì quá lãng phí, Tả Vô Kỵ trở nên nghèo khổ; dưới một đám người giật dây, hắn ta lại có thể mang miếng Huyền Ngọc Như Ý của cha hắn ta ra cầm mất. Miếng Huyền Ngọc Như Ý kia tuy không phải dị bảo hi hữu, nhưng cũng là kỳ trân hiếm thế, ít nhất cũng có thể đáng giá vạn lượng hoàng kim. Thế nhưng vật trân quý bực này hắn ta lại chỉ cầm với hơn một ngàn lượng bạc... Vì thế Tả thiếu gia thiếu chút nữa bị cha hắn ta đánh chết tươi. Cũng bởi vậy, hắn ta được khen là 'Thần Hoàng đế quốc đệ nhất bại gia tử'...Ngoại trừ phá của hạng nhất, Tả đại thiếu gia càng có thể trổ hết tài năng trong 'kinh thành tam thiếu', đạp lên Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng, trở thành kẻ bại gia tử hàng đầu, quả nhiên là dưới mắt không còn ai, ngạo thị quần chúng.Đồ vật vạn lượng hoàng kim hắn ta lại chỉ cầm với giá một ngàn lượng bạc, hơn nữa chỉ mới hai ba ngày hắn ta đã xài sạch không còn một xu... Tiêu xài bực này, thủ đoạn phá của bực này thật sự khiến