Lôi Tuấn quyết định, sau khi đón tiệc mừng thọ của bà cụ xong, việc kinh doanh của nhà họ Tần cũng đã đi vào quỹ đạo phát triển, Thương Lam lấy lại được vị trí của bản thân trong nhà họ Tần, lúc đó anh cũng nên trở lại chiến trường rồi.
Ba năm qua, bề ngoài anh không để ý đến chiến sự.
Nhưng anh biết, nhiều tổ chức ngầm đã bí mật xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Mặc dù đối với Thiên Vương Thần Điện không có tính uy hiếp, nhưng theo thời gian lâu dần chắc chắn cũng sẽ có kết quả.
Huống hồ, biên giới Hoa Hạ luôn bị các thế lực ngoại quốc xâm phạm.
Thân là chiến thần, anh không thể không quản.
Tay Lôi Tuấn dắt chó, bắt đầu chạy bộ trên đường.
Đây là thói quen của anh, mỗi ngày đều sẽ dắt chó chạy bộ.
Vì tối qua làm việc quá sức nên hôm nay mới muộn hơn bình thường.
Sau khi chạy một mạch khoảng năm cây số, người và chó đều toát mồ hôi.
Anh quay lại, chạy về đường cũ…
Trước đó không xa là một nhà máy bỏ hoang.
Trên bãi cỏ trước nhà máy, có một thùng rác lớn.
Một bé gái ăn xin trong bộ quần áo rách nát đang lục tung thùng rác.
Đó là một cô bé nhỏ nhắn, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhìn bóng lưng và cử chỉ của cô bé, nhiều nhất cũng chỉ mới sáu, bảy tuổi.
Lôi Tuấn dừng lại, bất giác nhìn chằm chằm cô bé kia.
Cô bé ngồi xuống tháo một túi ni lông bẩn, bên trong là hộp cơm bằng xốp, khi mở hộp cơm ra thì có một số đồ ăn đã ôi thiu, cô bé kêu lên một tiếng sung sướng rồi vội vàng đưa tay bốc lên ăn.
Trái tim của Lôi Tuấn đau nhói.
Là chiến thần, cuộc đời anh chứng kiến nhiều nhất chính là cái chết.
Nhưng khi đối mặt với bé gái này, anh lại vô cùng đau lòng.
“Sao mình lại buồn chứ?”
Lôi Tuấn lẩm bẩm nói: “Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, thành phố có phát triển thịnh vượng đến đâu cũng đều có người khó khăn nghèo khổ, đứa bé nhỏ như vậy, sao lại phải chịu cảnh này?”
Hai người cách nhau rất gần, nên bé gái kia nghe