Thấy Chu Diễm Hân do dự không quyết thì Hạ Cường cáng sốt ruột hơn: “Sao thế Diễm Hân, lẽ nào em không đồng ý?”
“Không phải?”
Chu Diễm Hân vội lắc đầu: “Chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
“Chỉ là đột ngột quá”.
Hạ Cường tối sầm mặt, một lúc sau kéo tay Chu Diễm Hân, luồn chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị nhiều năm vào tay cô: “Ngày này đã bị trễ tới sáu năm rồi, vì vậy không có gì là đột ngột cả”.
“Diễm Hân em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Tiểu Thi”
“Hôn lễ vào thứ năm anh nhất định sẽ tổ chức thật hoành tráng để cả hành phố đều chúc mừng cho chúng ta”.
Chu Diễm Hân mỉm cười, nụ cười có phần chua chát.
Cô biết Hạ Cường đang an ủi cô.
Trên thực tế cô biết hôn lễ của cô và Hạ Cường sẽ vô cùng đơn giản, cũng không có quá nhiều người tới chúc phúc.
Thế nhưng người đàn ông đã chờ đợi cô sáu năm giờ lấy cô, chỉ cần như vậy thôi là đủ.
Chu Diễm Hân cuối cùng cũng đồng ý với Hạ Cường.
Hạ Cường nói không sai, sáu năm chờ đợi chẳng phải là vì ngày này sao?
Sau khi đã thống nhất mọi chuyện, ngày thứ hai Hạ Cường cùng Chu Diễm Hân đi đăng ký kết hôn.
Sau đó anh bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Chu Diễm Hân vào tuần sau.
Ngày hôm đó, anh nhất định phải khiến Chu Diễm Hân trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đồng thời, Hạ Cường còn nói Chu Diễm Hân liên lạc để bố mẹ cô trở về.
Con gái lấy chồng, người làm bố mẹ đương nhiên là phải tiễn.
Thế nhưng Chu Diễm Hân đã từ chối.
“Tại sao vậy?”, Hạ Cường không hiểu.
Chu Diễm Hân cười khổ: "Bố mẹ em mà biết em cưới anh thì chắc chắn sẽ không đồng ý.
Mẹ em tính tình nóng nảy, tới khi đó sợ rằng sẽ phá hỏng cả đám cưới mất.
Vì vậy, tạm thời không nên để bọn họ biết.
Đợi chúng ta đám cưới xong, thông báo cho họ là được rồi”.
Lẽ nào lại phải tiền trảm hậu tấu sao?
“Thôi được, tất cả đều nghe theo em”.
Hạ Cường thế nào cũng được.
Anh chỉ nhún vai: “Vậy họ hàng nhà họ Chu thì sao? Em có cần thông báo cho họ không?”
Chu Diễm Hân lúng túng.
Cô rất muốn nhận được lời chúc phúc của ông nội và mọi người.
Thế nhưng, bọn họ có tham gia hôn lễ của cô với Hạ Cường không?
“Ừm”.
Chu Diễm Hân gật đầu: “Đương nhiên là phải mời rồi”.
“Ok”, dau khi bàn bạc xong, Hạ Cường dặn Đường Long đi chuẩn bị giúp mình.
Đồng thời, anh cũng dự định tặng cho Chu Diễm Hân một món quà vào buổi hôn lễ, một món quả đủ khiến cô trở thành người kiều diễm nhất vào ngày hôm đó.
Sáng ngày hôm sau, Đương Long gọi điện cho Hạ Cường nói rằng phía bên Phỉ Thúy Lầu có một sợi dây chuyền có tên Trái Tim Thiên Sứ, rất phù hợp cho Hạ Cường tặng Chu Diễm Hân trong lễ cưới.
Tuy nhiên món trang sức này không phải để bán mà là Phỉ Thúy Lầu và Difuge hợp tác mang tới để triển lãm.
Lúc diễn ra triển lãm thì sợ dây chuyền này đã gây ra cơn chấn động không hề nhỏ.
Nếu như Hạ Cường muốn mua thì cần phải nói trước với bên Phỉ Thúy Lầu.
Bởi vì món đồ này nhiều khi có muốn cũng không mua được nên việc mua nó không phải điều dễ dàng.
Hạ Cường không hiểu nhiều về trang sức, nhưng anh tin vào con mắt của Đường Long.
“Được”.
Hạ Cường đáp lại: “Để Liễu Tiểu Ngọc của phía bên đó sắp xếp.
Nếu như chị ấy có thể giữ lại được sợi dây chuyền này thì coi như tôi nợ cô ấy món nợ ân tình”.
Liễu Tiểu Ngọc, nữ vương về trang sức của Khánh Thị, là nữ cường nhân số một ở đây, đồng thời cũng là một trong những người có địa vị cao như Đường Long.
Sau khi nhận được tin này, Liễu Tiểu Ngọc đương nhiên là kích động lắm.
Cô ấy kích động không phải vì có thể bán ra được Trái Tim Thiên Sứ mà là vì Hạ Cường nợ cô ấy món nợ ân tình.
Những người có thể thật sự hiểu được sự đáng sợ của Hạ Cường thì đều biết có thể