Nói xong, Hạ Cường cũng không nói thêm một lời nào nữa.
Anh đuổi theo Chu Diễm Hân.
Cơ hội đã bày ra ngay trước mặt mà đám người này không biết trân trọng.
Vậy thì chẳng thể trách ai được hết.
Đám đông xì xầm...Hối hận sao? Sao phải hối hận? Hạ Cường là cái thá gì chứ.
Một tên ăn xin mà thôi.
Chu Diễm Hân cũng chẳng là gì, chỉ là nỗi nhục của nhà họ Chu.
Tới khi đó chắc chắn là sẽ không có một ai của nhà họ Chu tham gia đám cưới của bọn họ hết.
Hối hận cái gì? Cậu tưởng rằng cậu chính là đại gia mua cả Thành Trung Thành chắc?
Hạ Cường đuổi theo Chu Diễm Hân, nhìn bộ dạng đau khổ của cô, anh khẽ siết chặt nắm đấm: “Diễm Hân, em không sao chứ?”
“Em không sao.
Chu Diễm Hân lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười với Hạ Cường.
“Diễm Hân, bọn họ không tới tham gia đám cưới của chúng ta là tổn thất của họ.
Chắc chắn bọn họ sẽ hối hận.
Tới khi đó dù họ có quỳ xuống trước khách sạn cầu xin cho vào tham gia thì anh cũng không đồng ý".
“Hơn nữa vào ngày đám cưới anh sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, để tất cả thành phố này đều tới chúc phúc cho chúng ta”.
Chu Diễm Hân nhìn vẻ nghiêm túc của Hạ Cường bèn bật cười: “Chúng ta về thôi”.
“Ừm”.
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Chu Diễm Hân dù thất vọng nhưng cũng đã quen rồi.
Ít ra giờ đây cô vẫn còn một người yêu cô ở ngay bên cạnh.
Cô không còn cô đơn nữa.
Thứ năm đã tới...
Chạng vạng, Chu Chấn Quốc và đám người nhà họ Chu sửa soạn, mang theo quà cưới đã chuẩn bị tới đám cười của vị đại gia kia.
Trên thực tế phía bên Trương Thiên Hạo không hề giúp đỡ được gì, nhà họ Chu căn bản không đủ tư cách tham gia đám cưới.
Thế nhưng Chu Chấn Quốc không cam tâm nên vẫn muốn thử.
Đám cưới của đại gia được tổ chức tại tại một khách sạn Hào Môn Thịnh Yến xa hoa bậc nhất ở Khánh Thị.
Khách sạn này được chia ra làm khu Hải Lan, khu Kim Cương, khu Đế Vương và khu Thiên Không.
Địa điểm của đám cưới được tổ chức ở khu vực Vip nhất là phòng Thiên Không.
Đây chính là nơi xa xỉ nhất của Khánh Thị.
Khi đám người nhà Chu Chấn Quốc tới Hào Môn Thịnh Yến thì phía bên ngoài đã tập trung không ít những tầng lớp hàng đầu của Khánh Thị, đồng thời đám cưới cũng thu hút sự chú ý không ít những người bình thường.
Hơn chục chiếc xe đốt pháo hoa liên tục giống như đang tiến bố đám cưới thế kỉ sẽ được tổ chức ở Thành Phố Thiên Không vào ngày hôm nay vậy.
Đồng thời đèn điện cũng được bật sáng rực cả khách sạn.
Thành Phố Thiên Không - khu vực cao cấp bậc nhất có tới hơn chục trụ đèn sáng rực chiếu thẳng lên trời, trông vô cùng diễm lệ.
“Đẹp quá...”, những người đứng bên ngoài khách sạn, nhìn về phía Thành Phố Thiên Không thầm cảm thấy ngưỡng mộ.
Tối nay, vị đại gia trẻ tuổi sẽ lộ mặt, tổ chức đám cưới cùng cô gái mà mình yêu thương ở Thành Phố Thiên Không.
Không ít người đoán già đoán non về hình dáng của vị đại gia này.
Họ tưởng tượng mình chính là người phụ nữ hạnh phút nhất kia.
“Nếu mình chính là cô gái đó thì tốt biết mấy”, Chu Tử Mạn cảm thấy chua chát.
Cô ta cùng Chu Chấn Quốc mang theo quà đi về phía cửa khách sạn.
Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp báo danh thì đã bị những người bảo vệ ở cửa chặn lại.
“Xin hỏi các vị có thiệp mời không?”, người bảo vệ lên tiếng, giọng nói vô cùng uy nghiêm, nhìn là biết họ xuất thân từ quân đội.
Chu Chấn Quốc vội vàng nói: “Chúng tôi là người của tập đoàn Chu Thị, tới đây tham gia đám cưới của ông chủ Thành Trung Thành, chúng tôi tới chúc mừng.
Hơn nữa chúng tôi cũng đã đủ tư cách để gia nhập Thành Trung Thành rồi”.
“Chu Thị gì cơ, chưa từng nghe qua”, người bảo vệ nhìn