Chạng vạng, ánh nắng chiều chiếu rọi tạo ra một đám mây màu đỏ trên bầu trời.
Hạ Cường đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, Chu Diễm Hân đang giúp Chu Tiểu Thi làm bài tập về nhà.
Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra.
Một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên bước vào cửa mang theo hai túi đồ.
"Bố, mẹ, sao bố mẹ lại quay về?"
Chu Diễm Hân ngay lập tức đi về phía cửa.
Hai người này là bố mẹ của Chu Diễm Hân, cũng là bố vợ và mẹ vợ của Hạ Cường!
Bố của Chu Diễm Hân là Chu Chí Văn, con trai thứ ba của Chu Chấn Quốc.
Ông ta từng có một vị trí trong tập đoàn Chu Thị, nhưng từ sau chuyện của Chu Diễm Hân sáu năm trước, các anh trai của ông ta đã nhân cơ hội đó để tước bỏ mọi quyền lợi của ông ta trong tập đoàn Chu Thị, khiến ông ta trở thành một kẻ nhàn rỗi.
Mẹ của Chu Diễm Hân tên là Tăng Hồng Anh, là một nhân vật không dễ chọc vào.
Tăng Hồng Anh vừa bước vào cửa đã tỏ ra khó chịu, mắng chửi: "Nếu không quay lại thì con lên trời luôn nhỉ”.
"Tên ăn mày kia đâu, còn không mau cút ra đây cho tôi”.
Hạ Cường đang ở trong bếp nấu cơm nghe thấy vậy thì nở nụ cười khổ.
Bà mẹ vợ này không hiền lành gì, xem ra cuộc sống sau này của anh sẽ không dễ dàng.
Hạ Cường cởi bỏ tạp dề trên người, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
"Bố, mẹ, hai người về rồi à?”
"Đừng gọi tôi là mẹ”.
Tăng Hồng Anh ngắt lời Hạ Cường, khiến anh rất lúng túng.
“Tôi không có đứa con rể vô tích sự như cậu”.
"Cậu nói xem, cậu là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, cả ngày ở nhà tôi ăn chùa ở chùa, cậu không thấy mất mặt sao?"
"Ăn chùa ở chùa thì đã đành, cậu lại dám khua tay múa chân trước mặt Diễm Hân, ai cho cậu lá gan đó hả?”
Hạ Cường sửng sốt, Chu Diễm Hân bên cạnh cô cũng kinh ngạc.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói bậy bạ gì thế, Hạ Cường khua tay múa chân với con khi nào chứ?"
"Chu Tử Mạn đã nói hết với mẹ chuyện công ty rồi, Chu Diễm Hân, con quả thực đã bị thằng ăn mày này làm cho mê muội”.
"Chưa gì đã nói giúp cho nó? Mẹ nói năng bậy bạ hay trong lòng con chưa bao giờ có người mẹ này?”
Chu Diễm Hân lập tức hiểu ra, chẳng trách mẹ cô lại tức giận như vậy, chắc chắn Chu Tử Mạn đã gọi điện cho mẹ của cô để khích bác ly gián.
"Mẹ, chuyện này không như mẹ nghĩ đâu!"
"Hừ, vậy con nói xem chuyện này là thế nào? Hôm nay nếu không nói rõ ràng cho mẹ thì đừng trách mẹ không khách khí”.
Thấy Tăng Hồng Anh càng lúc càng tức giận, Chu Chí Văn ở bên cạnh vội vàng nói: "Đừng giận, chuyện này vẫn chưa rõ ràng mà”.
"Đều là người một nhà, vui vẻ hòa thuận ăn cơm trước đã”.
"Ăn cái con khỉ, ai là người một nhà với tên ăn mày hôi hám này chứ”.
"Chu Diễm Hân, con thậm chí còn không nói với bố mẹ chuyện con kết hôn với nó, trong lòng con còn có bố và mẹ nữa không hả?"
Chu Diễm Hân biết mình đuối lý, nhỏ giọng đáp: "Mẹ, con đã nói với mẹ từ lâu rồi, con muốn đợi anh ấy quay lại”.
"Anh ấy quay lại thì con sẽ kết hôn với anh ấy”.
Tăng Hồng Anh điên tiết: "Con đúng là vô pháp vô thiên”.
Lúc này Chu Tiểu Thi mỉm cười chạy tới: “Bà ngoại, ông ngoại”.
"Đừng gọi tao là bà ngoại, nhìn thấy đứa con ghẻ như mày tao lại điên tiết”.
Hạ Cường cau mày, có phải bà mẹ vợ này hơi quá đáng rồi không?
Bà chê tôi hôi hám cũng chẳng sao, nhưng Chu Tiểu Thi mới chỉ là một cô bé năm tuổi, còn là cháu ngoại của bà.
Vậy mà bà lại nói những lời cay độc với con bé thế sao?
Hạ Cường hơi tức giận, nếu Tăng Hồng Anh bà thật sự dám gây khó dễ với Tiểu Thi thì đừng trách Hạ Cường tôi bất kính với bề trên như bà.
Nhưng lúc này, Tăng Hồng Anh ném bừa một cái túi đến trước mặt Chu Tiểu Thi.
Chu Tiểu Thi lập tức mở túi ra, bên trong có một đống đồ chơi.
Không món đồ chơi nào được đóng gói, nhưng trông chúng còn khá mới.
"Cám ơn bà ngoại”.
"Cám