“Người anh em, sợi dây này của anh trông giả quá.
Cùng lắm là 30 tệ một sợi.
Anh nhìn này, bạc màu hết cả rồi”.
Người đàn ông kia giật mình và bốc hỏa.
Ra ngoài đời quan trọng nhất là thể diện.
Trần Văn Hào làm vậy khác gì xát thêm muối lên vết thương của người ta.
Người đàn ông quay người lại, túm cổ áo Trần Văn Hào: “Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”
“Dây chuyền của anh là giả.
Có điều sợi dây trên cổ tôi là thật, có giá 800 nghìn tệ, anh có muốn đổi không?”
Người đàn ông: ??
Đổi xong sợi dây, Trần Văn Hào cảm thấy cả người mình nhẹ đi nhiều.
Quay lại phòng, mặt anh ta vẫn tát mét.
Tăng Hồng Anh tỏ ra quan tâm: “Tiểu Trần, cháu làm sao thế? Không khỏe à? Mau ngồi xuống uống chút trà đi”.
“Không cần nữa đâu cô”, Trần Văn Hào vội vàng lắc đầu, nhìn Hạ Cường đang ăn lẩu bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Vừa hay đúng lúc Hạ Cường cũng liếc nhìn Trần Văn Hào khiến anh ta cảm thấy nổi da gà toàn thân.
“Thưa cô, thực ra cháu cảm thấy cậu Hạ và Diễm Hân hợp nhau lắm “.
Tăng Hồng Anh: ???
“Thật đó cô.
Cháu thấy họ yêu thương nhau thế kia cơ mà.
Quá xứng đôi vừa lứa, sao cháu có thể tách họ ra được chứ? Cháu thấy làm thế này là không đúng.
Cậu Hạ là một chàng rể quá đỗi ưu tú, sao có thể bắt cậu ấy và Diễm Hân li hôn được".
“Tiểu Trần, vừa rồi cháu đi vệ sinh có phải là bị ngã đập vào đầu không thế?", Tăng Hồng Anh cảm thấy kỳ lạ.
Bà ta cảm thấy Trần Văn Hào đổi vai diễn nhanh quá.
“Tiểu Trần, để cô sờ đầu của cháu xem, xem có bị sốt hay không?”
Trần Văn Hào vội đẩy tay Tăng Hồng Anh ra: “Cháu rất tỉnh táo cô ạ.
Cô muốn cháu lấy Chu Diễm Hân là vì thích tiền của cháu đúng không? Thế nhưng thưa cô, cháu phải nói thật là nhà cháu sớm đã phá sản rồi.
Giờ cháu chỉ là một tên mập vô sản mà thôi”.
Tăng Hồng Anh:???
Chu Diễm Hân: ???
Vừa nói, Trần văn Hào vừa tháo nhẫn trên tay xuống: “Cô nhìn xem, thực ra những thứ này không phải là mã não Hồng Anh, chỉ là đá màu đỏ bình thường thôi.
Thứ này cũng không phải Tổ Mẫu Lục mà là nắp chai bia gia công.
Cộng tất cả lại cũng chưa tới 100 tệ”.
Vừa nói anh ta vừa vội vàng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra và vứt vào nồi lẩu đang sôi sùng sục: “Cô nhìn xem, nó nổi lên rồi kìà.
Sợi dây này cũng là giả”.
Tăng Hồng Anh và Chu Diễm Hân bàng hoàng.
Chỉ có Hạ Cường là vẫn điềm nhiên như thế.
Đương nhiên anh biết tại sao Trần Văn Hào lại có thái độ quay ngoắt 180 độ như thế này.
Từ lúc quan sát thấy Trần Văn Hào nhận ra sợi dây Trái Tim Thiên Sứ thì anh đã đoán ra rồi.
“Tiểu Trần, không đúng, cháu đang…”
“Cô đừng như vậy nữa, thật đấy.
Diễm Hân, cậu Hạ, Trần Văn Hào tôi chúc cô cậu sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc.
Nếu rảnh thì tới Giang Thành chơi, tôi mời.
Tôi không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ trước”.
Nói xong, Trần Văn Hào vội chạy đi như gặp phải ma.
Tăng Hồng Anh vội đuổi theo: “Tiểu Trần, cháu làm sao vậy? Bị trúng tà à? Triểu Trần có gì thì từ từ nói chuyện chứ?”
Thế nhưng bà ta nào đuổi kịp.
Nhìn cái chân ngắn cũn cỡn của anh ta vậy thôi chứ anh ta chạy nhanh như một cơn gió.
Hạ Cường đứng dậy, cười với Tăng Hồng Anh: “Mẹ, nhìn sợi dây nổi lên này”.
Cho tới lúc về tới nhà thì Tăng Hồng Anh vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bà ta không thể nào hiểu nổi Tiểu Trần, sao đột nhiên mới đi nhà vệ sinh quay lại đã thành ra như thế.
Chu Diễm Hân thì phàn nàn: “Mẹ, đó là người đàn ông mà mẹ giới thiệu cho con đấy ạ? Mẹ muốn con và anh ta ở cùng nhau trong bệnh viện tâm thần hay sao?”
Tăng Hồng Anh chau mày: “Trước đó Tiểu Trần không hề như vậy.
Có điều hai ngày này mẹ sẽ giới thiệu cho con người khác".
“Vẫn còn tìm ạ?”, Chu Diễm Hân tức giận: “Nếu mẹ còn