Trong mắt Chu Diễm Hân, Chu Chấn Hùng luôn là một bề trên rất có năng lực và quyết đoán.
Hơn nữa trong sáu năm nay, toàn bộ họ hàng nhà họ Chu đều nhìn Chu Diễm Hân bằng ánh mắt xem thường.
Chỉ có Chu Chấn Hùng luôn đối xử tốt với Chu Diễm Hân, vả lại trước đây ông ấy cũng từng giúp gia đình cô rất nhiều.
Vì vậy, Chu Chấn Hùng có thể được coi là một người mà Chu Diễm Hân vô cùng kính trọng.
Bây giờ nhà máy của Chu Chấn Hùng đang đối mặt với mối họa sinh tử, Chu Diễm Hân đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Ông Tứ, hôm nay ông tới tìm cháu, chắc là đã biết cháu phụ trách dự án hợp tác với tập đoàn Tôn Thị đúng không?"
“Ừ”, Chu Chấn Hùng vội vàng gật đầu nói: “Diễm Hân, nếu không phải đã đến bước đường cùng thì ông Tứ cũng sẽ không mặt dày đến tìm cháu”.
"Dự án do cháu đang phụ trách bây giờ tổng đơn hàng mỗi tháng hơn mười triệu tệ”.
"Vì vậy, Diễm Hân, cháu có thể chia sẻ một ít để nhà máy của ông làm việc được không?"
Chu Diễm Hân im lặng một lúc, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của ông Tứ, cô cũng cảm thấy khá khó chịu.
"Ông Tứ, bên phía cháu thật ra không thành vấn đề”.
"Nhưng chuyện này phải được ông nội đồng ý mới được, hay là cháu dẫn ông qua bên đó nói chuyện nhé”.
"Mấy năm trước nhà họ Chu chúng cháu gặp khó khăn, cũng nhờ ông Tứ sẵn lòng giúp đỡ mới giúp chúng cháu vượt qua cửa ải khó khăn, cháu tin bên phía ông nội cũng không có vấn đề gì đâu”.
Chu Chấn Hùng vội vàng gật đầu, rưng rưng nói: "Cảm ơn cháu, Diễm Hân”.
Hai người đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Chu Tử Mạn và Chu Chấn Quốc đang thấp giọng thảo luận gì đó.
Khi nhìn thấy Chu Diễm Hân và Chu Chấn Hùng bước vào, hai người họ không hề ngạc nhiên mà ngược lại còn có ánh mắt kỳ lạ.
"Ông nội ơi, ông Tứ...”
"Câm miệng”.
Tuy nhiên, Chu Diễm Hân còn chưa nói hết câu đầu tiên, Chu Tử Mạn đã mắng cô.
Lời mắng mỏ này không chỉ khiến sắc mặt của Chu Diễm Hân thay đổi mà Chu Chấn Hùng ở bên cạnh cô cũng bị giật mình.
"Ông Tứ, ông tới rồi”.
Chu Tử Mạn lên tiếng.
Sau đó, cô ta cầm một tấm thẻ ngân hàng đi đến chỗ Chu Chấn Hùng nói: "Ông Tứ, trong thẻ này có một trăm nghìn tệ”.
"Ông xem, bây giờ ông đang rất khó khăn, một trăm nghìn tệ này ông cầm lấy dùng trước đi đã”.
"Ông biết đấy, công ty chúng cháu tôi cũng đang gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, do đó cũng chỉ có thể giúp ông đến đây thôi”.
Sắc mặt Chu Chấn Hùng tối sầm lại.
"Anh hai”.
Chu Chấn Hùng nhìn thẳng vào Chu Chấn Quốc, hét lớn: "Tôi không tới đây để mượn tiền”.
Vẻ mặt Chu Chấn Quốc lạnh lùng: "Chấn Hùng, số tiền này chú cứ cầm lấy, trước đây khi nhà họ Chu của tôi gặp khó khăn, chú cũng từng ra tay giúp đỡ”.
"Đây là nhà họ Chu của tôi trả lại cho chú món nợ ân tình”.
"Đúng vậy, ông Tứ, ông cứ cầm tiền đi, đây là số tiền chúng cháu biếu ông, không cần trả lại đâu”.
Chu Tử Mạn định đưa chiếc thẻ ngân hàng đó vào tay Chu Chấn Hùng.
Tuy nhiên, Chu Chấn Hùng sao có thể nhận tiền chứ?
Dù ông ấy vẫn luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng lúc này, khuôn mặt vẫn đỏ bừng.
Xúc phạm, đây thực sự là một sự xúc phạm trần trụi.
Chu Chấn Quốc anh và Chu Tử Mạn coi Chu Chấn Hùng tôi là loại người gì?
Một kẻ ăn xin trên đường hả?
Năm đó, một lô hàng của Chu Thị gặp vấn đề nghiêm trọng về chất lượng, không chỉ vướng vào kiện tụng mà còn bị đứt nguồn vốn.
Khi đó nhà họ Chu phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
Nếu cuối cùng không phải nhờ sự hào phóng của Chu Chấn Hùng, cho nhà họ Chu mượn năm trăm nghìn tệ thì tập đoàn Chu Thị đã phá sản ngay lúc đó.
Ân nghĩa lớn lao lại đổi lấy sự sỉ nhục một trăm nghìn tệ sao?
Chu Chấn Hùng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thực sự không thể dùng lời nào để diễn tả tâm trạng tuyệt vọng của ông ấy lúc bấy giờ.
"Tạm biệt”.
Chu Chấn Hùng rời đi mà không thèm nhìn lại.
Đối mặt với hành động vô liêm sỉ của Chu Chấn