Một loạt đòn tấn công của Lý Cường làm Chu Diễm Hân không có chút đề phòng nào.
Ông ta dùng việc chủ động từ chức để lấy cảm tình, từ đó đạt được mục đích cuối cùng.
Đổi người phụ trách dự án, đồng thời còn sa thải Chu Diễm Hân ra khỏi công ty.
Như vậy chuyện Chu Diễm Hân vì lợi ích mà cố tình đưa vải vóc chất lượng kém vào sử dụng sẽ được chứng thực.
Cô có trăm cái miệng cũng khó cãi.
“Đúng, loại người này phải đuổi khỏi công ty”.
“Hơn nữa, bất cứ hậu quả nào Tôn Thị phản hồi sẽ do Chu Diễm Hân chịu trách nhiệm”.
“Dù có bắt cô ta ngồi tù cũng không phản đối”.
Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Chu đồng loạt bày tỏ quan điểm của mình, không có bất cứ ai sẵn lòng đứng ra minh oan giúp Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân hoang mang, bọn họ là loại người gì vậy?
Nhiều người trong số họ đều là người thân họ hàng của cô, vì sao ai cũng muốn cô đi chết?
“Ông nội…”.
“Đừng gọi tôi là ông nội!”.
Chu Chấn Quốc quát lên: “Dự án này tạm thời để Tử Mạn phụ trách”.
“Chu Diễm Hân, bây giờ cô hãy về nhà tự phản tỉnh đi, đến lúc đó Tôn Thị thật sự muốn kiện cô, bắt cô ngồi tù thì cũng là cô tự rước lấy”.
“Tan họp!”.
Cuộc họp kết thúc, lúc Chu Chấn Quốc đi ngang qua Chu Diễm Hân còn không thèm nhìn cô một cái.
Chu Tử Mạn thì đi đến bên cạnh cô, cười giễu nói: “Chu Diễm Hân, tự tạo nghiệt không thể sống, dự án này chỉ có ở trong tay tôi thì mới có thể phát triển được”.
“Chu Tử Mạn, tất cả là cô tạo ra, là cô mua chuộc Lý Cường”.
“Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được đâu, chị đừng ngậm máu phun người”.
“Chị đợi ăn cơm tù đi!”.
Mọi người giải tán, phòng họp chỉ còn lại Hạ Cường và Chu Diễm Hân đã mất hồn lạc phách.
Từ đầu đến cuối Hạ Cường không nói câu nào, lúc nãy nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể xử Lý Cường và Chu Tử Mạn một trận ra trò.
Nhưng làm như vậy không thể giải quyết vấn đề.
Hạ Cường đi cùng Chu Diễm Hân như người mất hồn về nhà.
Lúc cô đi lên lầu, Hạ Cường nhân lúc đi đỗ xe mà gọi điện cho Tôn Trọng Hoa.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.
Điện thoại kết nối, giọng Hạ Cường trở nên vô cùng âm trầm.
Tôn Trọng Hoa ở đầu dây bên kia lập tức chảy mồ hôi như mưa, vội nói: “Anh Cường, bên phía Chu Thị giao tới một lô hàng có vấn đề chất lượng nghiêm trọng.
Chúng tôi đã kiểm nghiệm, phát hiện trong vải có chứa chất độc hại, vải đã ngâm qua nước thuốc gây mẫn cảm cho da”.
“Loại chất độc hại đó bình thường không dễ kích ứng, nhưng sau khi tiếp xúc với da trên diện tích rộng sẽ dẫn tới các loại phản ứng”.
“Ừ”.
Hạ Cường khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này có ảnh hưởng lớn tới Tôn Thị các ông không?”.
“Ảnh hưởng không lớn.
Dù sao lô trang phục này đều là mẫu để đưa cho các bên bán hàng, nhưng chúng tôi đã áp chế chuyện này xuống mức thấp nhất”.
“Anh Cường, vì dự án này là chị dâu đang phụ trách, tôi không dám đưa ra yêu cầu gì với Chu Thị”.
“Anh Cường có căn dặn gì không?”.
Hạ Cường im lặng một lúc, nói: “Tạm thời ông đừng động vào Chu Thị, nhưng ông cần phải soạn lại hai bản hợp đồng cho tôi”.
“Một trong hai là dừng mọi hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Chu Thị”.
“Cái còn lại là ký lại hợp đồng nghiệp vụ với Chu Diễm Hân vợ tôi”.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, đương nhiên hiểu ý của Hạ Cường, lập tức đồng ý.
Hạ Cường về nhà, vừa vào cửa đã nghe mẹ vợ Tăng Hồng Anh gào khóc.
“Chu Diễm Hân, sao con lại biến thành thế này? Mấy chuyện trái lương tâm như thế mà con cũng dám làm?”.
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con, dù có nghèo, dù có phải đi xin ăn, con có làm gì cũng phải xứng với lương tâm mình”.
“Con làm như vậy thật sự khiến mẹ rất thất vọng”.
Hai mắt Chu Diễm Hân đỏ lên, ấm ức không thôi.
Người của Chu Thị trên công ty đều nhằm vào cô, về nhà ngay cả mẹ cũng không tin cô.
“Con nói rồi, chuyện này không phải con làm, có người mua chuộc Lý Cường vu khống hãm hại con”.
“Nói bậy!”.
Tăng Hồng Anh mắng: “Lý Cường là nhân