Hai mươi triệu tệ!
Đối với gia tộc có tổng tài sản chưa đến một trăm triệu tệ như nhà họ Chu thì hai mươi triệu tệ chắc chắn là một số tiền rất lớn.
Muốn huy động được hai mươi triệu tệ trong một khoảng thời gian ngắn là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Khoảnh khắc này, Chu Chấn Quốc dường như đã già đi nhiều tuổi.
Không ai ngờ được rằng mấy ngày trước Chu Thị của ông ta còn đắc ý ra mặt, vậy mà lại rơi vào bước đường này nhanh như vậy.
Chu Lệ Bình nói: "Hay là chúng ta bảo Diễm Hân quay về, chỉ cần nó quay về thì chúng ta có thể lấy lại những dự án hợp tác với tập đoàn Tôn Thị!"
"Không được!"
Chu Tử Mạn vẫn im lặng ở bên cạnh, đột nhiên điên tiết: "Tất cả những chuyện này đều do con khốn Chu Diễm Hân làm ra, chị ta chỉ muốn nhìn thấy nhà họ Chu chúng ta tan cửa nát nhà”.
"Loại đàn bà lòng lang dạ sói kia dù thế nào cũng không thể mời về lại”.
Cả nhà họ Chu chìm trong im lặng.
Nếu là trước kia, họ chắc chắn sẽ nghe theo lời của Chu Tử Mạn, chà đạp Chu Diễm Hân.
Nhưng bây giờ, không ai đồng ý.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.
trong lòng mọi người đều hiểu rõ mồn một, rốt cuộc ai mới là kẻ đầu sỏ.
Tuy nhiên, bấy giờ nhà họ Chu đã rơi vào ngõ cụt, ngoài Chu Diễm Hân, người duy nhất có thể khiến bọn họ trở lại cuộc sống như trước kia chỉ còn lại Chu Tử Mạn.
Vì vậy, không ai dám đắc tội với cô ta.
"Tử Mạn.
Nếu không mời Diễm Hân trở về thì còn có cách khác sao?”
Chu Chí Cường nói: “Hay là nhờ Thiên Hạo nghĩ cách, nhà họ Trương làm ăn lớn, có thể nhờ người nhà họ cho chúng ta mượn một ít tiền trước được không?”
Chu Tử Mạn do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra.
Nhưng cô ta chưa kịp gọi thì Trương Thiên Hạo đã đến.
"Thiên Hạo, cậu tới rồi”.
"Vừa đúng lúc có chuyện muốn bàn bạc với cậu”.
Nhóm người họ Chu niềm nở chào đón, coi anh ta như một vị cứu tinh.
Tất nhiên Trương Thiên Hạo đã biết tình cảnh hiện giờ của nhà họ Chu, hơn nữa anh ta đã lên kế hoạch xong xuôi mọi thứ trước khi đến đây.
Muốn nhà họ Trương bỏ ra hai mươi triệu tệ để giúp nhà họ Chu vượt qua cửa ải khó khăn, chuyện này sao có thể chứ?
Bỏ ra hai mươi triệu tệ để mua mảnh đất Nam Sơn Bình của Chu thì còn tạm ổn.
Nhưng các nhà máy của Chu Thị chủ yếu tập trung ở Nam Sơn Bình, mảnh đất đó là cơ nghiệp nền tảng của nhà họ Chu.
Nếu nền tảng không còn thì nhà họ Chu cũng sẽ xong đời.
Mảnh đất đó trị giá ít nhất sáu mươi triệu tệ, nếu như lúc này nhà họ Trương nói muốn mua mảnh đất với giá hai mươi triệu thì người nhà họ Chu sẽ đánh chết Trương Thiên Hạo ngay tại chỗ.
Vì vậy, anh ta phải đổi cách khác!
"Ông nội, chú...!mọi người đừng nôn nóng, cháu đã biết chuyện nhà họ Chu rồi”.
"Cả nhà Chu Diễm Hân đúng là không ra gì, vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, lại làm chuyện phản nghịch như vậy”.
Chu Chấn Quốc run rẩy nói: "Thiên Hạo à, bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, ông thực sự đã nhìn lầm con khốn Chu Diễm Hân đó”.
"Bây giờ nhà họ Chu cần hai mươi triệu tệ để giải quyết khó khăn trước mắt.
Cháu xem nhà họ Trương có thể cho chúng ta vay trước được không?"
"Cháu yên tâm, đến lúc đó chúng ta sẽ trả cho cháu cả vốn lẫn lãi không thiếu một đồng”.
Trương Thiên Hạo vội vàng nói: "Ông nội yên tâm.
Chúng ta đều là người một nhà, nhà họ Chu gặp khó khăn, đương nhiên Trương Thiên Hạo cháu sẽ bằng lòng đi vào nơi dầu sôi lửa bỏng”.
Nghe Trương Thiên Hạo nói vậy.
Tất cả người nhà họ Chu đều vui mừng khôn xiết, nhìn Trương Thiên Hạo bằng ánh mắt nịnh nọt.
"Vẫn là Thiên Hạo đáng tin.
Lúc gặp khó khăn vẫn có thể dựa vào Thiên Hạo”.
"Đúng vậy, nếu lần này nhà họ Chu chúng ta có thể vượt qua khó khăn thì Thiên Hạo chính là ân nhân lớn nhất của nhà họ Chu!"
"Thiên Hạo, vậy khi nào nhà họ Trương sẽ gửi tiền tới?"
Trương Thiên Hạo vội vàng lắc đầu nói: "Mọi người hiểu lầm rồi.
Nhà họ Trương cũng không thể huy động được hai mươi triệu tệ trong một thời gian ngắn!"
"Hả?"
"Nhưng chúng ta có thể vay!"
Chu Chí Cường vội vàng nói: "Thiên Hạo, bọn ta cũng đã nghĩ đến việc vay tiền, nhưng