Phương Triết nhìn về chân dung nữ Dạ Xoa Tiểu Bạch với ánh mắt ngỡ ngàng.
Xiềng xích có thể khiến hai người giao tiếp với nhau.
Thông qua xiềng xích kết nối được với nội tâm nàng ta, chỉ là cánh cửa nội tâm không thể mở ra được.
U Linh Vương cũng khá bất ngờ khi phát sinh tình huống kỳ lạ đến như vậy.
Hắn có thể nhìn thấy được nội tâm nữ Dạ Xoa thông qua xiềng xích, cũng như nội tâm của cái tên có vẻ ngoài đẹp mã đó nhưng tiểu tử đó lại không nhìn được nội tâm của nàng ta.
Để có thể giải thích chuyện kỳ lạ này quy cho sự cấm kỵ
Giống như bản thân hắn, thân phận là Thâm Thiên U Linh Vương là vương của một cõi.
Nhưng cũng vì cấm kỵ mà phải dùng danh xưng là [Linh].
Có thể nói trong Đệ Tam Quan này ba người điều có một sự cấm kỵ.
Đây chính là thủ đoạn cấm kỵ của “tên đó”.
Ở hiện thế, hắn còn sợ hãi gọi “Chủ Nhân” nhưng bên trong Tuyệt Lĩnh thì không có gì phải sợ hãi.
U Linh Vương bất ngờ nói “Nể tình là người cùng khổ, người cùng cảnh ngộ.
Ta không cần phải làm khó dễ hai người các ngươi, chỉ cần đánh bại được ta là có thể rời khỏi Tuyệt Lĩnh này.
Ngược lại thì vị tiểu cô nương chỉ cần trích ra một giọt linh huyết là được, xem như nhiệm vụ của ta đối với [tên kia] hoàn thành…”
“Không ngại nói cho tiểu tử ngươi biết, bản thân ta cũng thân bất vô kỵ.
Thứ quý giá nhất chính là tự do tự tại đã sớm không còn, ta duy trì ý niệm đến giờ này là vì ta còn vướng bận”
“Còn một việc nữa, cái tên Ma Linh từng đánh vào Đạo Viện của ngươi chính là một trong những kẻ phản bội ta.
Ngươi giết tên đó rất tốt, đó chính là thứ khiến ta có cái nhìn khác về tiểu tử ngươi…”
Phương Triết nghe đối phương nói xem như đã hiểu vì sao, ngay từ đầu đối phương không hề có sát ý.
Nguyên do chính vì bản thân hắn vô tình giết kẻ thù của U Linh Vương.
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Nếu vậy, muốn rời khỏi Tuyệt Lĩnh này phải đánh bại qua người giữ cửa?”
U Linh Vương nhẹ gật đầu xem như xác nhận.
Hắn cười nói “Ngươi thực lực thế nào, ta tường tận.
Muốn thắng được ta thì đợi thêm trăm năm nữa đi.
Chỉ có nương tử ngươi thì có thể tính toán…”
“Nương tử ta?”
Phương Triết nhìn xung quanh, hắn không phát hiện ra ai khác ngoài Tiểu Bạch cùng tên U Linh Vương đang nói chuyện.
U Linh Vương như phát hiện ra điều gì đó, hắn suýt xoa nói “Không nghĩ tới cuộc đời ta lại có thể chứng kiến một chuyện kỳ lạ đến như vậy.
Ngay cả bản thân ta bị mắc kẹt trong Tuyệt Lĩnh cũng không kỳ lạ bằng câu chuyện của ngươi”
Ý của U Linh Vương chính là hắn phát hiện được mối quan hệ giữa Phương Triết cùng Hoa Lạc Đồng.
Một trong hai bên không nhận ra nhau bởi vì liên quan đến “Khế Ước Vĩnh Sinh”.
Đây là loại nguyền rủa chỉ có “tên đó” mới khởi tạo ra được.
Bản thân hắn mắc kẹt trong “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên” này cũng vì “tên đó”.
Chính vì đồng cảnh ngộ, hắn mới dây dưa cũng như do dự không muốn ra tay.
Bởi vì ra tay đối phó với tên tiểu tử đó, chẳng khác nào hắn đang đối phó với chính mình.
Chỉ là bất cứ việc gì cũng có quy tắc của nó.
Đã bên trong “Đệ Tam Quan: Thâm Thiên”, muốn rời khỏi nơi này bắt buộc phải đánh bại hắn.
Hắn chậm rãi nói “Trước kia ta không muốn rời khỏi nơi này nhưng sau đó ta có một ý nghĩ.
Thê tử ta cũng có thể đang chờ đợi ta ở một nơi nào đó, ta không thể ích kỷ bên trong thế giới đơn độc này được.
Cho nên ta tiếp nhận nhiệm vụ truy bắt tiểu cô nương chính là mưu cầu sự tự do.
Giờ ta phát hiện ra một sợi dây duyên phận, ta cũng nên đánh cược một lần…”
Phương Triết dự định nói thì U Linh Vương khoát tay ngăn lại.
Hắn nói “Không cần nhiều lời, cỗ thi thể này thuộc Dạ tộc có thân thể bất hoại vô địch nhưng thiên địch chính là chân long.
Chỉ cần có chân long chi khí, tất đánh bại được ta”
Phương Triết nghe U Linh Vương nói chuyện, hắn cười nói “Thiên địch là chân long, lại có sủng thú là hắc long… Thâm Thiên đại ca đúng là có cốt cách!”
U Linh Vương nghe tên tiểu tử, vốn là địch nhân mỉa mai.
Hắn cũng không phiền bắt bẻ.
Hắn thản nhiên nói “Nếu không có chân long chi khí, cho dù ta đứng yên một chỗ cho ngươi cùng nương tử ngươi dày vò.
Hai người các ngươi cũng không thể đánh bại được ta…”
Phương Triết lại nghe tên U Linh Vương này nhắc đến từ “nương tử”, hắn bất giác lại nhìn về phía Hoa Lạc Đồng.
Phương Triết mỉm cười khi nghe U Linh Vương tự tin nói ra điểm yếu bản thân.
Hắn nhìn U Linh Vương cười ha ha rồi nói “Đúng lúc, ta cũng có một tuyệt kỹ có khí tức chân long…”
Nói đến đây, Phương Triết liền cho Xi Vưu Kiếm vào Giới Chỉ đồng thời lấy Thất Tinh Kiếm đeo lưng.
U Linh Vương vừa nhìn Thất Tinh Kiếm, hắn liền cho rằng đây là Thất Kiếm của đệ tử Thất Kiếm Môn.
Hắn cười hắc hắc trêu chọc “Thì ra ngươi có quan hệ với đệ tử Thất Kiếm Môn, cho nên mới tự tin đến như vậy.
Chỉ với bảy thanh kiếm bỏ đi cũng khoe mẽ trước mặt ta sao?”
Phương Triết thoáng cười nhạt, theo