“Xâm thực Thần Vực? Không phải chuyện này đã có thần thú của chủ nhân rồi sao?”
[Linh] bất ngờ thốt lên vì ban đầu chủ nhân đã giao nhiệm vụ này cho thần thú Tử Mặc xử lý.
Chỉ là thần thú Tử Mặc đang trong quá trình hấp thụ trái tim Cùng Kỳ.
Sau khi hấp thụ xong, thần thú Tử Mặc không biết sẽ biến đổi thế nào.
Theo như lời chủ nhân thì sau khi hấp thụ trái tim Cùng Kỳ thành công, Tử Mặc có khả năng hóa thành hình dạng nhân loại.
Đây là điều mà ngay cả tổ tiên Cùng Kỳ cũng không thể chạm tới được.
[Linh] trầm tư một hồi rồi nói “Thuộc hạ cần thời gian suy nghĩ…”
Câu trả lời này khiến nam nhân tuyệt sắc im lặng một hồi lâu, trạng thái câu thông cũng dần biến mất.
Mặc dù nam nhân tuyệt sắc không trả lời nhưng [Linh] cảm nhận được sự ràng buộc không còn nữa.
Nói theo một cách khác, hắn đã có thể tự do, chân thân đang bị giam giữ bên trong “Tuyệt Lĩnh: Thâm Thiên” đã có thể thoát ly ra hiện thế.
Cơ thể [Linh] bắt đầu biến hóa, xung quanh [Linh] bắt đầu xuất hiện một làn khói mù, bao trùm toàn bộ khu vực [Linh] đang bị giam giữ.
Một số kẻ đang bị giam giữ ở khu vực phụ cận không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ bắt đầu nhốn nháo bàn tán.
Tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra bên trong Tháp Trấn Yêu.
Một lúc sau, làn khói dần tiêu thất, khung cảnh đã hiển hiện rõ ràng.
Sự hiện diện của [Linh] ở hiện thế đã hoàn toàn biến mất mà được thay bằng hiện thân U Linh Vương với cỗ cơ thể Dạ Lang có làn da đỏ hồng với hai chiếc sừng trên đầu.
Lúc này U Linh Vương siết chặt nắm tay lại, tự thân cảm nhân lực lượng đã cường hãn hơn trước rất nhiều.
Cũng có thể đây là loại cảm giác mà U Linh Vương đã rất lâu rồi không xuất hiện bên ngoài hiện thế bằng cỗ cơ thể này.
U Linh Vương đưa ánh mắt nhìn về một hướng nơi cất lên tiếng hát trước đó.
Một tay đưa về phía sau gáy rồi chộp vào cán thương được ẩn giấu bên trong xương sống.
U Linh Vương chộp lấy rồi phóng trường thương lên không trung.
Trường thương này có màu đen với mũi thương sắc nhọn.
Dọc quanh cán thương được quấn một sợi gân có màu xanh lục theo hình dạng xoắn ốc.
U Linh Vương cầm trường thương, đắc ý nói “Đã lâu không gặp bạn cũ, Dạ La!”
Dạ La Thương là một thanh quỷ thương đã đạt phẩm cấp Ngũ Uẩn, cấp bậc cao nhất tương đương phẩm cấp thần khí.
Dạ La Thương như có linh tính, đường gân màu xanh lục rục rịch rồi huyễn hóa thành hình dạng một con độc xà quấn chặt lấy tay U Linh Vương.
U Linh Vương cảm nhận được một sự xúi giục liền cầm chặt trường thương cắm xuống mặt đất, mặt đất tức thì nứt nẻ rồi sụp đổ.
Khu vực giam giữ U Linh Vương chỉ sau vài hô hấp trở thành một khu vực trống trải.
U Linh Vương mất đi chỗ đứng, trôi nổi trên không trung.
U Linh Vương vỗ về trương thương nói “Thay chủ nhân trút giận sao, ta không hề giận mà còn rất vui, rất vui là đằng khác…”
Những kẻ bị giam giữ ở khu vực phụ cận thấy vậy liền hô toáng lên “Cứu bọn ta, bọn ta khổ sở quá nhiều rồi…”
U Linh Vương nhàn nhạt nói “Điều kiện?”
Trong hư không tức thì truyền tới âm thanh “Bọn ta theo ngươi nghịch thiên!”
U Linh Vương nghe vậy, khóe miệng tức thì nhếch lên.
Hắn nói “Ta không muốn nghịch thiên, ta chỉ muốn tìm thê tử ta rồi tìm những kẻ truy sát ta rửa mối hận thù…”
Những kẻ ở khu vực phụ cận nghe xong, tức thì gấp rút, hồ hởi nói “Bọn ta tôn ngươi làm thống lĩnh, tuyệt nghe theo mệnh lệnh thống lĩnh?”
U Linh Vương tức thì cười lớn lên, hắn nói “Ta trước kia đã từng là vương của một chủng tộc… chỉ là một thống lĩnh thì thá gì”
Những kẻ ở khu vực phụ cận nghe vậy liền trầm mặc.
Sau một hồi, một tiếng nói cất lên “Nếu vậy gọi ngài là Dạ Quân đi!”
U Linh Vương nghe xong, sắc mặt có phần trầm xuống.
Bởi vì hắn vốn chính là vương của U Linh Tộc, giờ một kẻ nào đó tôn hắn là “Dạ Quân”, đây chính là một sự sỉ nhục không nhỏ.
Mặc dù vậy, U Linh Vương vẫn điềm tĩnh chất vấn “Ý gì?”
Âm thanh kia không vội trả lời mà đưa ra một lời đời nghị “Đại nhân theo hướng một đốm sáng, đến gần tiểu nhân, đại nhân sẽ rõ…”
U Linh Vương bắt đầu sinh ra tò mò liền nhìn xung quanh.
Sau vài hô hấp tìm kiếm thì phát hiện một đốm sáng ở hướng tây bắc, cách vị trí hắn đang đứng tầm hai dặm.
Ước chừng mười hô hấp sau, U Linh Vương đáp xuống một mô đất nơi phát ra đốm sáng.
Nơi này ánh sáng mập mờ không rõ ràng, khung cảnh xung quanh có phần u ám.
U Linh Vương nhìn vào một mảng tăm tối rồi nói “Ra đi!”
Từ trong bóng tối, một thân ảnh lão yêu cao chừng bốn xích bước ra.
Toàn thân trắng muốt như có bệnh bạch tạng.
Lớp da bên ngoài đều nhăn nheo cho biết lão yêu này đã quá nhiều tuổi.
Cơ thể gầy gò như thể có thể ngã ra chết bất kỳ lúc nào.
Lão yêu quan sát U Linh Vương rồi nói “Quả thật đại nhân như tiểu nhân tưởng tượng.
Xuất thân của đại nhân có thể đến từ Dạ Tộc dưới Cửu U.
Hình dáng cường hoành của đại nhân nói lên, đại nhân là một trong những thiếu quân của Dạ Tộc đi…”
Lão yêu nói đến đây thì bất ngờ lắc đầu, phủ định hoàn toàn câu nói trước đó.
Hắn nói tiếp “Không đúng, đại nhân có khí tức rất lạ…”
U Linh Vương tỏ ra ngạc nhiên, hắn nhìn vóc dáng lão yêu già cỗi này không có gì nguy hiểm.
Hắn