Chuyện thiếu niên bạch y vác trên lưng một tượng đá càn quét khu vực đấu giá lan truyền nhanh chóng khu vực thành tây.
Hầu hết người đến giao dịch khu vực thành tây đều tò mò không hiểu thiếu niên bạch y có thủ đoạn gì lại có thể Cược Thạch đại thắng đến như vậy.
Mỗi một quầy đấu giá mà vị thiếu niên bạch y ghé qua đều mang ra vô số bảo thạch Trung Phẩm và Thượng Phẩm.
Tin tức này nhanh chóng đến tai Quan Lượng, vị thương nhân cho Phương Triết vay một vạn Tử Kim.
Quan Lượng đang ngồi thưởng thức trà bánh bên trong tiền sảnh Quan Lượng Tiền Trang thì một gia nhân chạy vội vào báo cáo.
Quan Lượng nghe xong tin tức liền đặt chén trà xuống, vẻ mặt có phần bất ngờ.
Hắn nhanh chóng ra lệnh “Đi, chúng ta đến khu vực đấu giá xem tình hình thế nào.
Ta không tin có người có thể vượt qua Hoàng Kim Nhãn của ta…”
Nói rồi, cả hai chủ tớ liền rời khỏi tiền trang, một mạch đến khu vực đấu giá ở phụ cận.
Từ vị trí Quan Lượng Tiền Trang đến khu vực đấu giá không xa, chỉ cách vài trăm trượng liền tới.
Tên gia nhân trực tiếp dẫn ông chủ Quan Lượng đến quầy đấu giá Kim Hối Hảo Hảo, một quầy đấu giá thuộc bậc trung khu vực thì bắt gặp người quen cũ bước ra.
Người này chính là vị tiên nhân đã vay hắn một vạn Tử Kim.
Quan Lượng nhanh chóng tiến lại gần cười híp cả mắt chào hỏi.
Phương Triết nhận ra Quan Lượng, người cho hắn vay một vạn Tử Kim.
Hắn cũng đứng ra chào hỏi, hắn mỉm cười nói “Đã khiến Quan đại ca thất vọng rồi…”
Quan Lượng giật mình nhưng không thể hiện ra quá nhiều động tác.
Cao nhân giao thiệp, không cần nói cũng đủ hiểu nội dung đối phương nói gì.
Chỉ là ban đầu Quan Lượng một mực chú ý đến bức tượng tuyệt tác mà Phương Triết luôn vác trên lưng.
Chẳng qua đồng ý cho đối phương vay mượn, trường hợp đối phương không đủ khả năng chi trả có thể lấy bức tượng thế chấp.
Đây cũng không phải là ý đồ xấu, chỉ là thuận mua vừa bán bình thường.
Vừa gặp lại, vị tiên nhân đã trực tiếp nói ra ý đồ khiến Quan Lượng bối rối là như vậy.
Quan Lượng xua tay liên tục nói “Không dám, không dám! Tiên nhân hồng cát tề thiên, tiểu nhân không có ý đồ gì khác...”
Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc liền xuất ra toàn bộ bảo thạch đã cược được trên mặt đất.
Quan Lượng nhìn vào số lượng bảo thạch đang chất thành đống, dạ quang tỏa ra đậm mùi tiền.
Quan Lương sợ bộ tính toán có tổng cộng ba nghìn sáu trăm viên bảo thạch.
Trong đó Cực Phẩm bảo thạch có chín viên, thượng phẩm năm trăm viên, trung phẩm hai nghìn viên còn lại là hạ phẩm.
Giá trị quy ra tầm chín nghìn năm trăm Tử Kim.
Không đến một buổi, vị tiên nhân này đã kiếm được gần một vạn Tử Kim.
Quan Lượng nghĩ lại, hắn đã xem thường vị tiên nhân này rồi.
Hắn suy đi tính lại liền tiến lại gần Phương Triết, nở một nụ cười thân thiện.
Hắn nói “Khoảng ba canh giờ sau, tại trường đấu giá Hữu Hảo Vô Đối diễn ra một cuộc đấu giá sáu tháng diễn ra một lần.
Đây là cuộc đấu giá cực kỳ có giá trị, có khi lại có bảo vật giúp ích cho tiên nhân tham dự Thần Chiến…”
Phương Triết nhìn vị thương nhân đang nở một nụ cười vô cùng thân thiện.
Hắn không hiểu vì sao đột nhiên đối phương lại có hảo ý đến thế.
Hắn nghĩ lại, lần này đến vui chơi xem như tham dự đấu giá cũng không phải mất nhiều thời gian.
Hắn dò hỏi “Vì sao Quan đại ca lại gợi ý cho ta? Quan đại ca có yêu cầu gì sao?”
Quan Lượng chà chà tay ái ngại nói “Thật ra, lần Cược Thạch này của tiên nhân cũng đủ chứng minh con mắt của tiên nhân rất khác biệt.
Lần đấu giá sáu tháng một lần có một thứ tiểu nhân muốn sở hữu, nếu có tiên nhân trợ giúp có thể sẽ dễ dàng đạt được hơn…”
Phương Triết dò hỏi “Không ảnh hưởng đến lợi ích người khác?”
Quan Lượng gật đầu “Hoàn toàn không ảnh hưởng, chỉ cần tiên nhân trợ giúp xác nhận hàng thật là được…”
Phương Triết nhìn thái độ cũng như cử chỉ thân thiện của đối phương, hắn gật đầu đồng ý.
Quan Lượng thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn nhìn về phía bảo thạch.
Hắn đề nghị “Nếu tiên nhân không có nhu cầu dùng, để tiểu nhân thu vào với giá cao.
Dù giá trị không đến một vạn nhưng tiểu nhân sẽ thu