Đương nhiên quốc khố lúc này vẫn đẫy đà, nhưng y hoàn toàn không muốn vì chiến giáp mà hao tốn nhiều tiền của như vậy. Hơn nữa, cho binh lính
mặc bộ giáp này cũng chỉ có thể chống đỡ được một-hai lượt đâm, dù có bị trường mâu đâm mạnh cũng chỉ bị thương chứ không đến mức trí mạng,
nhưng làm gì kiên cố đến mức ấy. Nếu quân địch dùng thứ binh khí bén
nhọn, lại được tập luyện bài bản hơn thì thứ chiến giáp này chỉ là đồ bỏ đi.
Nhìn thấu suy nghĩ của Bạch hoàng đế, Mộ Dung Ca mỉm cười từ tốn: “Đương nhiên binh sĩ của nước ta hiện nay cũng có chiến bào, chiến giáp đấy, nhưng hẳn hoàng thượng cũng rõ chúng không có được sự cứng
rắn cần thiết. Mong rằng hoàng thượng chớ để vì việc nhỏ mà mất đi việc
lớn. Bộ chiến bào này thiếp sẽ lấy tròn hai lượng bạc.” – Giá gốc của ba món trên tổng cộng một lượng bạc, còn lại một lượng, trừ đi chi phí trả công cho thợ rèn và tú nương thì vẫn còn dư rất nhiều, có lẽ tiền lời
cuối cùng sẽ được một con số khả quan.
Tất nhiên Bạch hoàng đế
đang do dự, nhưng Mộ Dung Ca tin rằng số bạc này đối với y cũng chẳng
đáng là bao, nếu chỉ có chút tiền bạc này mà cũng không bỏ được thì
những binh lính vào sanh ra tử cho Bạch quốc biết trông chờ vào đâu đây? Nếu vậy, cho dù lần này có Lan Ngọc công tử tương trợ giúp họ chuyển
nguy thành an, nhưng sau đó thì sao?
Bạch hoàng đế tỏ vẻ khổ sở,
liếc nhìn Lan Ngọc công tử. Hiện giờ có công tử giúp đỡ, Bạch quốc chắn
chắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng Bạch quốc vừa trải qua một
lần chiến tranh, e rằng khó có thể chịu được đợt nào khác. Nếu muốn quốc gia dần dần mạnh lên, nhất định phải đi từng bước một, mà chiến bào
chính là thứ binh lính của y cần nhất trong lúc này. Lòng thầm cân đo
đong đếm, cuối cùng y đành cắn răng, gật đầu: “Được! Trẫm đặt năm vạn
bộ!”
Nghe thấy câu nói này, Mộ Dung Ca rốt cuộc cũng yên lòng nở
nụ cười, cô quay sang Lan Ngọc đúng lúc thấy y đang thất thần nhìn bộ
chiến bào, không nghĩ nhiều liền thu lại ánh mắt. Giờ khắc này, lòng cô
đang ngập tràn sự vui mừng nên không còn dư thừa tâm trạng để quan sát
sự khác thường vừa xuất hiện ở Lan Ngọc.
Việc tiếp theo cô phải
mau chóng sắp xếp cho đội ngũ thợ rèn và tú nương, năm vạn bộ không phải là một con số nhỏ, cần sắp xếp công việc một cách hợp lý, làm hết công
suất để trong vòng hai tháng phải giao toàn bộ đơn hàng, có lẽ cần bồi
dưỡng thêm cho nhóm thợ rèn và tú nương.
Lưu Vân thoáng thất
thần, không ngờ Mộ Dung Ca lại có trí tuệ bậc này, trước đây hắn luôn
cho rằng cô đeo bám lấy Thái tử, mang lại phiền phức cho người, nhưng
đến bây giờ hắn mới phát hiện ra, với tài năng của mình, cô có thể ở bên cạnh và trợ giúp cho Thái tử.
Có điều… Hắn liếc nhìn Lan Ngọc,
Lan Ngọc công tử và Thái tử Hạ quốc là những con người bí hiểm, không
nghi ngờ gì nữa, họ chính là địch thủ lớn nhất của Thái tử.
Rốt cuộc thì ai là người đã nhờ công tử Lan Ngọc cứu Mộ Dung Ca?
Tiểu Thập lén bật ngón cái khen ngợi Mộ Dung Ca, gương mặt hắn nở nụ cười
thuần phác khiến Mộ Dung Ca bất giác cũng mỉm cười theo.
Lan Ngọc ở bên này từ tốn thu ánh mắt lại, y nâng chén trà, dùng chiếc nắp gạt
qua rồi tao nhã uống vài hớp. Phong thái bình thản như gió nhẹ mây trôi, khiến người khác ngơ ngẩn đến quên cả sắc mặt tái nhợt của y.
Bạch hoàng đế đã quyết xong chuyện lớn, lúc này mới quay sang Lan Ngọc, hạ
giọng nịnh bợ: “Chẳng hay kế tiếp Lan Ngọc công tử định làm như thế
nào?” – Trong ba ngày vừa qua Trần quốc không phái binh tới giao chiến,
ắt hẳn bọn chúng đã biết được tin tức Lan Ngọc công tử đã tới đây nên
không dám lỗ mãng. Nhưng thực sự y cũng không đoán được trong lòng công
tử đang tính toán điều gì, đã nhiều ngày nhưng công tử không hề có bất
cứ động thái nào cả.
Lan Ngọc liếc nhìn Mộ Dung Ca vừa ngồi xuống bên cạnh, y mỉm cười: “Chỉnh đốn lại quân đội, nghỉ ngơi nửa tháng.”
“Cái gì?! Công tử Lan Ngọc, có phải công tử đang nói đùa phải không?” – Bạch hoàng đế không tin vào tai mình, nghỉ ngơi nửa tháng ư? Có nghĩa là
trong nửa tháng này không hề có bất cứ hành động gì? Vậy nếu Trần quốc
thừa thắng xông lên thì chẳng phải Bạch quốc sẽ không còn đường sống nữa hay sao? Chẳng lẽ Lan Ngọc thực sự bó tay, không nghĩ ra được biện pháp nào?
Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên nét châm chọc,
Bạch hoàng đế không phải là một hôn quân, nhưng y cũng không có sự thông minh của một bậc minh quân. Y đã dựa dẫm ỷ lại vào Lan Ngọc công tử mà
còn dám nghi ngờ.
Lan Ngọc vẫn bình thản uống trà như không nghe thấy câu hỏi của Bạch hoàng đế.
Bạch hoàng đế cũng cảm thấy câu hỏi của mình có phần thất thố, dù sao trước
đây Lan Ngọc cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều tiểu quốc khỏi nạn diệt
vong. Nếu lúc này chỉ vì câu hỏi của hắn khiến công tử không vui mà bỏ
đi, vậy chẳng phải Bạch quốc chỉ còn nước chờ chết hay sao? Rồi y sẽ trở thành thứ nô lệ để cho kẻ thù chà đạp. Thế nhưng kế hoạch chỉnh đốn
quân đội và nghỉ ngơi nửa tháng thật lạ lùng. Tiến thoái lưỡng nan khiến sắc mặt y trở nên cực kỳ khó coi.
Mộ Dung Ca chỉ cảm thấy buồn
cười, một vị vua không quả quyết, nửa phần khí phách vương giả cũng
không có, quả nhiên là nỗi bất hạnh của bách tính, may mắn thay y không
phải là một hôn quân, bằng không dân chúng Bạch quốc đã phải sống trong
cảnh khốn cùng. Sau một hồi rầu rĩ, không còn lựa chọn nào khác, y chỉ
có thể ỷ lại vào Lan Ngọc công tử. Biểu hiện này lại càng khiến Mộ Dung
Ca thêm xem thường y.
Quả nhiên, tuy Bạch hoàng đế không đồng ý
nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có biện pháp nào, hơn nữa y cũng muốn ỷ lại vào sự trợ giúp của Công tử Lan Ngọc, đành miễn cưỡng đáp: “Nếu Lan Ngọc công tử đã chắc chắn, trẫm tin tưởng ở công tử.”
Tiểu Thập
tức giận khi thấy Bạch hoàng đế có thái độ miễn cưỡng, người khác muốn
cầu công tử còn chẳng được, y nói ngược rồi chăng, sao nghe ra như thể
công tử đang bám vào y vậy.
Ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy chướng
tai gai mắt, y đi theo Thái tử đã lâu và thấy được mọi thủ đoạn mạnh mẽ
vang dội, không thiếu phần tàn nhẫn của người, chỉ cần xác định được
tình hình thì nhất định sẽ tìm ra được cách tốt nhất. Nhưng tên hoàng đế Bạch quốc này lại luôn do dự, thiếu sự quả quyết.
Bạch hoàng đế
nhận ra thần sắc không tốt trên mặt mọi người, cũng biết hành động vừa
rồi của mình đã làm phật lòng bọn họ, y liền cười nói xuống nước: “Mong
công tử chớ trách, trẫm cũng chỉ vì tình thế cấp bách mà thôi.”
“Xin hoàng thượng thông báo cho các tướng lĩnh, trong hai ngày tới, mỗi ngày đều chỉnh quân tập luyện trận pháp.” – Lan Ngọc dường như không thèm để ý, phong thái của y vẫn hết sức quý phái, nhẹ nhàng.
“Lan Ngọc
công tử trời sinh quyền quý, phong cách luôn bình tĩnh tỉnh táo, thực
khiến trẫm bội phục. Tất cả xin theo lời công tử nói.” – Bạch hoàng đế
thấy sắc mặt Lan Ngọc không hề giận dữ, trái lại còn ôn hòa thì phục
lăn, y không dám dị nghị gì nữa.
———–
Mấy ngày sau, ở Diệp thành nổi danh ngay gần sông Trường Giang và Hoàng Hà, Mộ Dung Ca hiếm
hoi lắm mới có được phút giây thư giãn ngồi thưởng trà ngắm cảnh trong
quán. Có lẽ vì ảnh hưởng của chiến tranh nên bên trong trà lâu không có
mấy người.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác cô đã ở Bạch quốc được nửa tháng. Tất cả mọi việc đều dần dần đi vào quỹ đạo.
Thời gian giao hẹn giữa cô và Nguyên Kỳ cũng đã qua được ba ngày, nếu ở thời điểm ba tháng trước, có lẽ cô sẽ buông lỏng tâm tình, nhưng giờ khắc
này cô càng thêm cảnh giác hơn. Bởi vì trong khoảng thời gian này cô dựa vào sức mạnh của Lan Ngọc khiến Nguyên Kỳ không biết được tint ức của
cô. Có đôi khi cô đã nghĩ rằng, có lẽ trong mắt của Nguyên Kỳ cô chỉ là
một nhân vật nhỏ bé, có lẽ qua ba tháng ngày, hắn cũng đã quên mất sự
tồn tại của cô.
Nhưng cô biết, những suy nghĩ này chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi.
Mộ Dung Ca thu lại tâm tư đang cuộn sóng rồi đưa mắt nhìn Lan Ngọc công tử ngồi đối diện, y bình thản nhìn ngắm dòng sông, nét mặt vô cùng yên
bình. Dường như trong mắt con người này chẳng hề tồn tại những thứ việc
tầm thường của người phàm tục, có cảm giác nếu những việc đó khiến y bận tâm sẽ làm vấy bẩn ánh mắt trong trẻo kia.
“Lan Ngọc công tử dự
định ở Bạch quốc bao lâu?” – Mộ Dung Ca nhẹ mỉm cười, hỏi. Thiên hạ này
không có bữa tiệc vào không tàn, ba tháng đặt cược giữa cô và Nguyên Kỳ
đã kết thúc, nếu Nguyên Kỳ đồng ý nhận thua, vậy sau này cô sẽ bắt đầu
phát triển sự nghiệp ở Bạch quốc. Còn Lan Ngọc vốn không phải người Bạch quốc, nhất định y sẽ không ở lại đây quá lâu.
Lan Ngọc nhìn Mộ
Dung Ca, ánh nhìn trong suốt nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự thần bí ẩn chứa trong đó, y cất giọng nói trước sau như một, mềm nhẹ
dịu dàng, – “Khi nào Trần quốc lui binh, ta sẽ đi.”
Mấy ngày nay, quân đội Bạch quốc chỉ có chỉnh đốn lại quân ngũ và nghỉ ngơi cho lại
sức, Trần quốc cũng không dám có động thái gì, ngày ngày thận trọng chờ
thái độ của Bạch quốc. Mộ Dung Ca cảm thấy bội phục trong lòng, chỉ một
cái tên thôi đã khiến kẻ khác phải chùn bước, không dám hành động thiếu
suy nghĩ, trên thế gian này kẻ có thể làm được điều này liệu có mấy
người?
Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn chén nước trà trong suốt, đung đưa chiến chén, cô gật đầu trả lời: “Cảm tạ công tử đã chiếu cố cho thiếp
trong thời gian qua. Nếu ngày sau có cơ hội gặp lại, nhất định phải cùng công tử đánh một ván cờ mười nước.”
“Cờ mười nước?” – Y nhẹ chớp đôi hàng mi, khóe miệng khẽ cười, có thể thấy tâm tình của y đang rất tốt.
“Vâng.” – Mộ Dung Ca gật đầu. Về tài đánh cờ, thực lực của cô đã thuộc hàng có
số có má, nhưng vẫn không thể so sánh với y. Có điều, chơi cờ cùng y
khiến tâm tình của cô được thả lỏng, thoải mái vô cùng.
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ ánh lên tia sâu sắc, y mỉm cười gật đầu: “Tương lai nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng đánh cờ mười nước?”
“Nhất định sẽ có cơ hội.” – Mộ Dung Ca nghiêm túc khẳng định, vừa là lời hứa, lại tựa hồ như đang dò hỏi ý kiến của hắn.
“Đúng, nhất định sẽ có.” – Lan Ngọc nhẹ mỉm cười ấm áp.
Hai người cùng nhìn nhau và cười, bầu không khí nhẹ nhàng yên tĩnh trở lại, Mộ Dung Ca tiếp tục ngắm cảnh sông, cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước
gợn lăn tăn, lấp lánh, nước sông trong vắt có thể nhìn thấy cá đang bơi
lội.
Ngắm phong cảnh khiến cô nhớ đến người thiếu niên mấy tháng
trước đã không quản ngại nguy hiểm đột nhập vào phủ Khánh Vương để cứu
cô, rồi lại một lần nữa đến cứu cô từ trong tay Triệu Tử Duy, cả hai
cùng trốn đi, giúp đỡ nhau trên đường, nó còn ngây ngô gọi cô hai tiếng
tỷ tỷ, ở thời thế loạn lạc này, tiếng gọi đó khiến cô được ấm lòng.
“Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Ca miên nam suy nghĩ, bống nghe thấy giọng nói êm ái của Lan Ngọc, cô lập tức hoàn hồn quay sang nhìn y, đáp: “Vâng?”
“Lệnh đệ hiện nay đã là Thập hoàng tử của Tề quốc, nàng có thể đến nương nhờ hắn.” – Y nói.
Nương nhờ Tẫn Nhi? Tẫn Nhi chính là người thân duy nhất còn lại, là đệ dệ
đồng sinh cộng tử với cô. Hiện nay nó đã có cuộc sống của riêng nó, từ
khi Tẫn Nhi quay về Tề quốc thì mọi chuyện đã không còn được như trước
nữa, cô không muốn trở thành điểm yếu để kẻ khác đem ra uy hiếp Tẫn Nhi, càng không muốn số phận của mình nằm trong tay bất cứ ai. Nếu có thể,
cô mong muốn cuộc sống của mình thật giản đơn, không liên quan đến âm
mưu chính trị, không phải ngửi thấy mùi máu tanh, cuộc sống chỉ cần giản dị, cô có thể nướng gà, cá cho Tẫn Nhi ăn, chỉ hy vọng đến khi đó, nụ
cười của thằng bé vẫn hồn nhiên như vậy thôi!
Vẻ mặt cô trở nên khó xử. “Thiếp và Tẫn Nhi không có quan hệ máu mủ.”
“Hẳn từ đầu nàng đã đoán ra người đến thỉnh cầu ta tới cứu nàng chính là Tẫn Nhi, mà nàng cũng vì hắn mà bỏ ra rất nhiều thứ.” – Y nói tiếp, cậu
thiếu niên mới mười ba tuổi kia, quả nhiên đã làm cho y phải nhìn hắn
với cặp mắt khác xưa.
Mộ Dung Ca mỉm cười, hai tròng mắt bỗng thấy nóng lên, mọi thứ trở nên mờ ảo, cọng trà trong chén cũng khẽ lay động.
Tẫn Nhi, đứa trẻ ngốc nghếch kia, nó còn nhỏ tuổi mà phải đối mặt với nhiều trắc trở như vậy nhưng vẫn nhớ thương và quan tâm đến cô. Đứa trẻ này
thật là! Từ ban đầu khi được Lan Ngọc cứu, cô đã mơ hồ đoán ra được. Khi đó kẻ nào cũng chỉ chăm chăm vào giá trị lợi dụng hoặc thân thể của cô. Duy nhất mình Tẫn Nhi, đứa trẻ luôn gọi cô là tỷ tỷ kia mới có thể dùng hết sức lực để bảo vệ cho cô.
Hít một hơi thật sâu và nuốt nước
mắt vào trong lòng, lúc ngẩng đầu lên, nụ cười tươi như ánh nắng ban mai đã ở trên môi cô, trong mắt không còn dấu vết của nước mắt. Mộ Dung Ca
cười nghịch ngợm, – “Xem ra số của công tử rất tốt, giúp người cứu người lại đúng ngay thiếp. Tài nấu ăn của thiếp có một không hai trên thế
gian này đó, mỗi một món ăn đều là mĩ vị khó tìm.”
Đôi con ngươi đen láy của Lan Ngọc khẽ giao động, – “Có một số việc không đơn giản như cô nương nhìn thấy.”
“Vâng.” – Mộ Dung Ca ngấp một ngụm trà, đáp lại bằng giọng nói khàn khàn.
Cô biết, ở thời đại loạn lạc này, thứ tình cảm đơn thuần như vậy chỉ có
thể tồn tại ở trong mộng đẹp, những điều tốt đẹp chỉ là ảo tưởng mà
thôi. Cô không muốn mình mất đi lòng tin như thế, nhưng lại không tự chủ càng muốn đóng chặt lòng mình hơn.
Có lẽ trên thế gian này, kẻ nào cũng có thể phản bội lại cô, duy chỉ có Tẫn Nhi sẽ không bao giờ làm thế.
Mấy ngày sau, quân đội của Bạch quốc có năm nhìn quân mặc chiến giáp, dưới
sự chỉ huy của Lan Ngọc, khí thế hùng hổ giao tranh cùng Trần quốc.
Tuy không hiểu rõ Lan Ngọc dùng trận pháp như thế nào nhưng sau ngày đầu
giao chiến, lần đầu tiên doanh trại Bạch quốc vang lên âm thanh thắng
lợi. Cả nước hân hoan vui mừng, không còn không khí trầm lặng như trước
đây, mọi người dân đều bàn tán, tôn sùng Lan Ngọc thành thần, người đã
cứu vớt vạn dân khỏi cảnh nước mất nhà tan.
Và không ngờ rằng,
trong lúc danh tiếng của Lan Ngọc công tử ngày càng tăng cao thì trong
dân chúng cũng có nhiều lời đồn đại về Mộ Dung Ca. Họ nói cô thiện
lương, có tấm lòng quảng đại, không chỉ giúp quân đội Bạch quốc thay đổi chiến giáp, mà còn giúp tạo công ăn việc làm cho nhiều người dân, trả
thù lao tốt, giúp cuộc sống của họ được cải thiện, đầy đủ, ấm no. Thực
ra ba lượng bạc là một số tiền không nhỏ, đủ để một hộ gia đình tầm
trung sinh hoạt trong một tháng. Hơn nữa, cách đối nhân xử thế của cô
với mọi người rất nhẹ nhàng, không quát mắng hay ức hiếp ai, tuy rằng
công việc được duy trì cả ngày lẫn đêm, thế nhưng mỗi người cũng chỉ làm tối đa bốn canh giờ (8 tiếng đồng hồ theo giờ nhà nước J), đây quả là
một cuộc sống trong mơ đối với họ. Dưới sự giám sát của Trầm Vĩ và Mỵ
nương, mỗi người đều dốc toàn lực hoàn thành công việc trong thời gian
được giao để bảo trụ bát cơm của chính mình.
Mộ Dung Ca không ngờ rằng, chẳng những cô thu về tiền tài mà còn được cả danh tiếng, ôi, đều nhờ công lao của nhóm thợ rèn và tú nương.
Bạch hoàng đế biết
tin thắng lợi, ngay lập tức
bày một bàn tiệc chiêu đãi Lan Ngọc, và đây
cũng là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào cô. Dù thỉnh thoảng vẫn nghe thấy
mấy lời châm chọc của công chúa Kiều Âm nhưng cô chẳng để tâm, so đo với một kẻ kiến thức thiển cận, lòng dạ hẹp hòi chỉ lãng phí thời gian mà
thôi.
Có lẽ bởi vậy nên cô càng trở nên bình thản, tiểu quốc gia này, càng nhìn càng thấy thuận mắt..
Hạ quốc, bên trong nhà lao phủ Thái tử.
Nếu nói người ở thời đại này có trí khôn vượt bậc thì họ cũng có những điểm rất lạc hậu, nhưng trong cái lạc hậu vẫn có thứ tài năng.
Mà ở phương diện tra khảo phạm nhân thì cổ nhân thực vượt xa, đám hậu nhân sau này có nhắc tới vẫn thấy rùng mình khiếp sợ.
Trong nhà lao tối đen như mực, nơi đây phần lớn dùng để giam giữ hạ nhân phạm lỗi. Hầu như lúc nào cũng có thể nghe thấy những tiếng kêu khóc thảm
thiết phát ra từ đây.
Phụ trách trông coi nhà giam là đám phụ
nhân đã có tuổi. Bọn họ ngày ngày tiếp xúc với những tiếng kêu khóc thảm thiết nên đã sớm chai sạn, không còn cảm thấy thương xót nữa, tất cả
đều tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.
Người bị giam trong nhà lao này,
bị bỏ đói bỏ khát, ngay cả nước đọng trên mặt đất cũng phải cúi xuống mà uống. Không cần quan tâm trong nước có mùi hôi thối của xác động vật
hay không.
Nơi đây như địa ngục.
Đám phụ nhân cai ngục thường hành hạ người ta đến chết, những kẻ còn sống bị nhốt trong nhà lao này đều coi họ như những ác ma.
Trên cây thập tự giá mốc meo đang treo một người con gái tuyệt sắc, khắp
người nàng loang lổ vết máu, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, diễm lệ vô
cùng. Đáng tiếc bởi vì bị những ngón đòn ở đây hành hạ mà sắc mặt trở
nên trắng bệch. Thứ y phục rộng thùng thình trên người nàng cũng không
thể che đi thân thể gầy yếu.
“Nếu ngươi không thừa nhận đã hạ độc có ý đồ mưu hại Thiện Nhã công chúa thì ngươi cũng không thoát chết
đâu!” – Một ả phụ nhân hung tợn trừng mắt với cô gái xinh đẹp đang bị
treo trên cây thập tự giá kia, ả nhả ra những lời cay độc.
Dứt lời, ả vươn móng tay nhọn đâm vào một bên bắp đùi non mềm của nàng.
Ngay lập tức máu chảy ra từ miệng vết thương.
Cô gái hét lên một tiếng đau đớn, – “A…” – Như Băng cúi đầu nhìn xuống
thấy máu chảy ra từ bắp đùi mình, nàng giận dữ nhưng chỉ cắn chặt răng,
đem tiếng kêu đau nuốt trở lại.
Nàng không hạ độc, càng không có ý muốn chống đối Lâm Thiện Nhã. Như Băng cũng không hiểu vì sao Lâm Thiện Nhã lại nhắm vào nàng, nàng chỉ biết rằng, cuộc sống của mình hôm nay
chỉ như một con kiến hôi mà thôi.
“Lá gan của ngươi lớn nhỉ! Cũng không thèm nhìn lại thân phận của mình là gì, chỉ là thứ chó hoang đê
tiện. Bình thường có vọng tưởng bò lên giường của Thái tử thì cũng thôi, Thái tử thấy ngươi dơ bẩn như vậy tự nhiên sẽ không thèm đếm xỉa đến
ngươi. Nhưng hôm nay, cũng bởi vì ghen ghét đố kỵ mà ngươi dám hạ độc
Thiện Nhã công chúa! Ta phải giáo huấn ngươi một trận ra trò mới được!” – Ả phụ nhân kia lại đem móng tay sắc nhọn đâm liên tiếp vào đùi Như
Băng, tựa hồ muốn xé rách một mảng thịt của nàng ra vậy.
Trên
trán Như Băng lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng chắn chặt răng nhịn xuống không
kêu, thật có cảm giác sống không bằng chết. Nếu có quyền lựa chọn, nàng
mong muốn mình chết ngay lập tức, sau đó hóa thành quỷ ác đi tìm Lâm
Nhiện Nhã, nàng muốn đệ nhất mỹ nhân cao quý kia cũng được nếm thử mùi
vị nhục nhã này! Và ả phụ nhân tàn nhẫn trước mắt nàng đây cũng phải nếm thử mùi vị uống nước bẩn trên đất!
“Mới mấy ngày không gặp ngươi đã biến thành bộ dạng xấu xí đến phát buồn nôn thế này rồi.”
Phía trước xuất hiện một cô ả trang phục diễm lệ, tay cầm cây nến phát ra
thứ ánh sáng lờ mờ, là Ánh Tuyết. Ả đưa tay che chóp mũi, bộ dạng cao
ngạo, ánh mắt nhìn Như Băng lộ rõ vẻ giễu cợt, giọng của nói ả vô cùng
châm chọc và ngạo mạn.
Như Băng tức giận nhìn Ánh Tuyết như sói
nhìn thấy kẻ thù, nàng ngửa đầu cất tiếng cười to, – “Ta nên đoán ra từ
sớm mới phải, là ngươi đã hãm hại ta! Chính là ngươi!”
“Hãm hại
ngươi? Chỉ một mình ta sao làm nổi? Muốn trách thì phải trách ngươi
trước đây có giao tình với Mộ Dung Ca, khiến công chúa Thiện Nhã nhớ kỹ
ngươi thôi.” – Ánh Tuyết kề sát tai Như Băng, tàn nhẫn nói.
Dứt
lời, ả lập tức thối lui ba bước, nhíu mày nói: “Mùi gì vậy? Hình như là
mùi hôi của kẻ nào đó có xuất thân từ ca kĩ, thật dơ dáy quá đi!”
Như Băng sửng sốt, sau đó cười lớn: “Ánh Tuyết, ngươi tưởng ta là đứa trẻ
mới lên ba chắc? Trên đời này dù ta có hận kẻ nào đi chăng nữa thì cũng
không bao giờ hận Mộ Dung Ca. Có thì nói là có, nhưng ngươi lại muốn gắp lửa bỏ tay người!” – Vốn ban đầu Như Băng còn cảm thấy ngưỡng mộ công
chúa Thiện Nhã, nhưng lúc này đây nàng đã biết cô ta chỉ có gương mặt
đẹp thôi, còn tâm địa bên trong thực ra rất hèn hạ làm cho người ta chán ghét, thủ đoạn ti tiện, vì nâng cao danh tiếng của mình mà đổ vấy tất
cả tội lỗi lên Mộ Dung Ca.
Ánh Tuyết không ngờ Như Băng lại tỉnh táo như vậy, ả lập tức cười lạnh: “Ngươi chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!”
“Hahahahahaha…. Ánh Tuyết, ngươi đang sợ cái gì vậy?” – Như Băng không bỏ qua bất cứ
biểu cảm nào trên mặt Ánh Tuyết, nàng phát hiện ả ta đang sợ, ánh mắt
Như Băng sáng quắc, nàng cười to rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi sợ kết cục của mình cũng giống như ta hôm nay?”
“Vớ vẩn! Mấy người các ngươi
còn đứng đó làm gì? Ngăn cái miệng của nàng ta lại!” – Ánh Tuyết chớp
mắt, tức giận mắng té tát. Ả liếc mắt nhìn bộ dạng tái nhợt tơi tả của
Như Băng rồi xoay người rời đi.
Mấy ả phụ nhân lại bắt đầu dùng nhục hình, phủ một trận đòn lên người Như Băng.
Như Băng nắm chặt hai tay, nếu nàng chết, linh hồn chắc chắn không xuống
địa phủ mà hóa thành quỷ ác, nàng không thể bỏ qua cho mấy người đó,
tuyệt đối không!
————
Năm ngày sau, dưới sự chỉ huy của
Lan Ngọc, Bạch quốc thắng trận liên tiếp, đến hôm nay đã đoạt lại được
hai tòa thành trì. Cuối cùng, Trần quốc phải gửi thư xin hàng tới, chủ
động giao ra ba thành trì còn đang chiếm đóng và bồi thường năm nghìn
hai trăm lượng vàng.
Nhờ đó một hồi chiến tranh khốc liệt dừng lại.
Chiến tranh đã kết thúc, Mộ Dung Ca dự định sẽ tự mình xuống bếp, làm một bữa ngon khao Lan Ngọc và Tiểu Thập.
Hai người họ sẽ rời khỏi Bạch quốc vào ngày mai.
Cả ngày Tiểu Thập luôn quấn quýt lấy cô, không ngừng “nói” muốn ăn cái này cái kia, tất cả những thứ hắn thích, cô đều làm cho hắn. Ở trong lòng
cô, Tiểu Thập giống như Tẫn Nhi, đều là những đứa trẻ cần được chăm sóc.
“Được rồi, hôm nay ta sẽ làm một nồi thịt thật lớn, cho Tiểu Thập ăn thoải mái nhé.” – Cô vừa cười vừa lắc đầu.
Tiểu Thập gật đầu lia lịa, đưa tay lên làm động tác: “Làm nhiều nhiều một chút nha.”
“Ừ!” – Mộ Dung Ca cười đáp lại. Nếu thời đại này mà có tủ lạnh, sợ rằng cô
sẽ bị Tiểu Thập bắt làm đồ ăn lèn chật cứng vào đó cho hắn mang đi.
Lưu Vân đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dạng hi hi ha ha của hai người khiến
khóe miệng y co quắp liên tục, rõ ràng Tiểu Thập là một tay hộ vệ hơn
hai mươi tuổi đầu, võ công xuất chúng, cao to khôi ngô, nhưng khi ở
trước mặt Mộ Dung Ca, hắn lại hành động như một đứa trẻ lên mười! Lưu
Vân rùng mình dựng cả tóc gáy, có dấu hiệu muốn buồn nôn. Y mới vừa ăn
sáng xong, không thể để lãng phí được! Hơn nữa y xem cũng không hiểu thứ ngôn ngữ khoa chân múa tay của Tiểu Thập.
“Lưu Vân, ngươi có
muốn ăn không?” – Mộ Dung Ca quay đầu lại hỏi khúc cây mang tên Lưu Vân
đang đứng thẳng trước cửa, vẻ mặt cứng ngắc.
Trong thời gian ngắn tiếp xúc với Lưu Vân, cô biết con người này tuy rằng không bao giờ thể
hiện cảm xúc ra ngoài mặt, ngày thường cũng không mấy khi mở miệng nói
chuyện thân thiện với người khác, nhưng y đối với Triệu Tử Duy luôn
trung thành và hết mực tận tâm, và cảm tình của y dành cho cô lúc này
hẳn cũng giống như Tiểu Thập. Tuy rằng ban đầu y không có thiện cảm với
cô, nhưng bây giờ là thật lòng muốn bảo vệ cô an toàn.
Lưu Vân
nghe thấy vậy, lập tức trên gương mặt vô cảm hiện lên vẻ vui mừng, y nói không được tự nhiên: “Cũng… một nồi thịt nữa đi…”
Hai mắt Tiểu Thập trợn trừng, tên này dám cùng hắn tranh món ngon?! Lưu Vân cũng trừng mắt nhìn lại, không hề yếu thế chút nào.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau tóe lửa, chỉ vì một nồi thức ăn ngon mà đưa đến trận đấu nảy lửa giữa hai đại cao thủ.
Mộ Dung Ca hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ đang đấu nhau sứt đầu mẻ trán, cũng không phát hiện một hồi phong ba bão táp đang cuộn trào
mãnh liệt.
————-
Hạ quốc, phủ Thái tử.
Nguyên Kỳ
thâm trầm nhìn bàn cờ trước mặt, hắn nhặt một con cờ rồi đặt xuống, nhất thời cuộc đấu rơi vào khoảng sương mù sâu không lường được.
Lúc này hắn mới mở miệng nói: “Tính toán cẩn thận, hai ngày sau Mộ Dung Ca sẽ nhận được tin tức chứ?”
Gia Kiệt lập tức đáp lời: “Vâng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ
khoảng hai ngày nữa tin tức sẽ lan truyền tới đó. Có điều… Thập hoàng tử Tề quốc vốn không có quan hệ máu mủ với Mộ Dung Ca, nô Như Băng càng là bèo nước gặp nhau, nàng ấy sẽ vì hai người đó mà chủ động tới Hạ quốc
sao?”
Đối mặt với lợi ích, đại đa số con người thường rất ích kỷ, bây giờ Mộ Dung Ca đã có chỗ đứng vững vàng ở Bạch quốc, lại được công
tử Lan Ngọc bảo hộ, nếu y là nàng, chắc chắn sẽ không vì hai người kia
mà buông bỏ tất cả những thứ mình đang có.
Trong đôi con ngươi
thần bí của Nguyên Kỳ thoáng xuất hiện ánh nhìn kỳ lạ, hắn cười nhạt:
“Mộ Dung Tẫn – kẻ khiến Lan Ngọc phải ra tay bảo vệ sự an toàn cho Mộ
Dung Ca trong khoảng thời gian vừa rồi, đáng để Mộ Dung Ca phải liều
lĩnh.” – Hơn nữa nàng cũng không phải là người máu lạnh vô tình, chắc
chắn sẽ không đứng ngoài bàng quang.
Về phần Như Băng, nàng ta chính là lời cảnh cáo, là tiền cược của hắn, khiến Mộ Dung Ca không thể đi con đường khác được.
Trong lòng Gia Kiệt thầm run, y cúi đầu che giấu sự kinh hãi trong mắt. Thái
tử đã nắm hết mọi chuyện trong tay, đây là sự may mắn của Mộ Dung Ca,
hay là bất hạnh đây? Câu hỏi này đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu
y, nhưng vẫn không thể tìm ra lời giải đáp.
————
Chuẩn bị từ sáng sớm, làm đến buổi trưa, cuối cùng cũng nấu xong.
Nhìn thành quả trước mặt, Mộ Dung Ca cũng âm thầm nuốt nước bọt, mấy ngày
vừa qua quá bận rộn nên cô không còn thời gian để xuống bếp, những món
ăn này cũng chỉ miễn cưỡng xem như tạm được.
Tiểu Thập tròn mắt nhìn mâm đồ ăn trước mặt, hắn thỏa mãn cười ngoác tới tận mang tai.
Đám cung nữ làm việc trong trù phòng (nhà bếp trong hoàng cung) ngửi thấy
mùi thơm của thức ăn đều bày ra vẻ mặt hâm mộ cùng ước ao, từ bé tới giờ các nàng chưa bao giờ được ăn món gì thơm ngon đến thế. Cả đám cùng
nhìn nhau và có chung một suy nghĩ: Chẳng trách Mộ Dung cô nương lại là
hồng nhan tri kỷ của công tử Lan Ngọc!!
Mộ Dung Ca tháo chiếc tạp giề tự chế xuống, đưa tay vặn thắt lưng rồi đi ra ngoài, đứng ở đây hơn mấy canh giờ, toàn thân đều là mùi dầu mỡ, khói than. Để Tiểu Thập giám sát đám cung nữ bê đồ ăn đi, cô quay về phòng thay bộ trang phục khác.
Lúc đi qua hành lang vắt ngang ngự hoa viên, Mộ Dung Ca ngắm nhìn biển hoa
trong vườn cảm thấy tâm trạng rất tốt, nhưng lơ đãng lại nghe thấy được
cuộc đối thoại của đám cung nữ, ngay lập tức nụ cười trên mặt cô dần
đông cứng lại.
“Ta nghe nói trong phủ Thái tử Hạ quốc có đứa tỳ
nữ dám lớn mật làm bậy, hình như tên gọi là Như Băng gì đó, muốn quyến
rũ Thái tử thì cũng thôi đi, nay lại còn dám hạ độc mưu sát Thiện Nhã
công chúa, bây giờ đang bị nhốt trong nhà lao chờ ngày hành hình rồi!
Công chúa Thiện Nhã hẳn trúng độc không nhẹ.”
“Đây đã coi là cái
gì, ta còn nghe người ta nói, Thập hoàng tử Tề quốc phái người ám sát Tể tướng đương triều, bây giờ đang bị giam ở trong cung đó.”
“Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, mấy ngày nay tình hình các nước đều không yên bình nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com