"Tra được rồi, lai lịch không nhỏ." Điềm Điềm vừa chui lên xe bảo mẫu, còn chưa kịp thấy Niên Kiều. Niên Kiều đã kêu anh đi điều tra về cô gái bên cạnh Đinh Tư Sổ, vừa nghe xong, cũng không biết Niên Kiều chạy đi đâu mất. Hiện trường rất loạn, anh cùng nhân viên công tác nói một chút, sau khi tìm nửa giờ cũng không tìm được Niên Kiều. Lúc Đinh Tư Sổ thu dọn đồ, thấy được vệ sĩ của Niên Kiều đang chạy loanh quanh: "Đây là chỗ của tổ cứu hộ, mọi người làm gì cứ nhảy qua nhảy lại hoài vậy?''
"Đội trưởng Đinh, cô có gặp Niên tiểu thư không?" Một vệ sĩ vừa nuốt nước miếng vừa nói, tựa hồ đã tìm rất lâu rồi.
Đinh Tư Sổ khẽ lắc đầu, anh vệ sĩ nhìn quanh một hồi, rồi đi tới một nơi khác kiếm tiếp.
"Được, tôi biết rồi......" Sau khi Lâm Kỳ nhận điện thoại, liền nhảy xuống từ trên xe, "Nhóm người kia đã có hành động, chúng ta phải về cục cảnh sát ngay lập tức."
"Ừm......" Đinh Tư Sổ hơi do dự, không theo Lâm Kỳ lên xe, "Tôi còn có chút việc, đợi lát nữa sẽ chạy tới chỗ em."
"Tình huống tương đối khẩn cấp......"
"Tôi biết, chỉ một chốc thôi." Đinh Tư Sổ đóng cửa xe của Lâm Kỳ lại.
Vừa quay đầu, Đinh Tư Sổ đã gọi điện thoại cho Điềm Điềm, giọng anh ta có chút vội vàng: "Em có gặp Niên Niên không?"
"Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt một chút đi." Đinh Tư Sổ nói.
"Trên xe bảo mẫu."
Lúc Đinh Tư Sổ chạy tới xe bảo mẫu, Điềm Điềm còn đang dụi mắt: "Hỏng rồi hỏng rồi...... đã kiếm hơn một giờ rồi."
"Điện thoại không được sao?" Đinh Tư Sổ cắn môi, lại gọi điện thoại cho Niên Kiều, vừa rồi gọi điện thoại, di đồng của nàng đang trong trạng thái tắt máy, "Bên cạnh chị ấy không có ai cả à?"
Đinh Tư Sổ hơi sợ, cô nhìn về phía nơi có đất lở, vừa rồi đã xảy ra đất lở lần thứ hai, Niên Kiều không phải bị mắc kẹt đó chứ.
Dõi theo tầm mắt Đinh Tư Sổ, ngọt ngào cũng nhìn đến chỗ đất vừa sạt lở, hai chân anh mềm nhũn, sắp khóc tới nơi: "Sổ Sổ em...em đừng làm người ta sợ......"
=
Băng phản quang cảnh giới được kéo lên, Đinh Tư Sổ một thân quân phục dã chiến, thuận lợi bước xuyên qua rào cảnh giới. Không chỉ riêng Điềm Điềm chân tay nhũn ra, cô cũng sợ. Niên Kiều ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện. Lúc hố đang được đào, Đinh Tư Sổ lại gọi cho Niên Kiều lần nữa, không ngờ lại có tín hiệu.
Đợi ba giây đồng hồ, có người nghe điện thoại.
"Niên......"
Đầu dây bên kia truyền đến không phải giọng của Niên Kiều, mà là một chuỗi lộc cộc lộc cộc kèm theo thổ ngữ của vùng hoang mạc Châu Phi.
"Đã lâu không gặp, lão bằng hữu."
Chờ đối phương cúp điện thoại, Lâm Kỳ đột nhiên gởi tới một tấm hình, trên hình có một dấu tay máu, phía trên viết một câu bằng chữ Châu Phi: "Đã lâu không gặp, lão bằng hữu."
Tấm hình này hiện lên trên máy tính ở cục cảnh sát, liên tiếp năm phút đồng hồ, dấu tay máu này đã hiển thị trên toàn bộ màn hình vi tính ở cục cảnh sát. Lúc Đinh Tư Sổ chạy tới cục cảnh sát, đưa điện thoại cho phòng kỹ thuật, để các chuyên gia định vị điện thoại di động Niên Kiều.
"Ở đâu?" Đinh Tư Sổ hơi gấp hỏi.
"Ở...... Châu Phi......"
"Sao có thể ở Châu Phi?"
"Lắp chống theo dõi định vị toàn cầu rồi."
Đinh Tư Sổ cắn một chút lên ngón tay, gọi lại số điện thoại ban nãy, sau khi điện thoại được câu thông, cả đám cảnh sát đều sôi nổi cầm tai nghe lên.
"Chúng tôi catch (bắt) được cô rồi, bây giờ thời tiết lạnh thế này, cũng đã đến lúc tính luôn món nợ của chúng ta rồi."
"Listen (nghe này), đây là địa bàn của người Trung Quốc chúng tôi, chúng tôi có quân đội, mấy người trốn không thoát đâu."
Đầu dây bên kia bắt đầu phát những tiếng " Ken két ": "Nói rất có lý, ở quốc gia an toàn nhất, mở tiệc chiêu đãi vài người bạn tốt."
Bọn họ đã chuẩn bị từ đầu, bắt đầu bật video lên, màn hình hiển thị ống kính camera không ngừng lắc lư, chiếu tới một nơi đầy u ám, loáng thoáng có thể nhìn thấy mấy con tin bị bắt cóc. Quả tim Đinh Tư Sổ thình thịch mà nhảy, cô nhìn thấy Niên Kiều trên màn ảnh. Sao có thể? Sao họ có thể bắt được Niên Kiều?
"Chúng tôi muốn cô (we want you)." Tên bắt cóc mặt mang mặt nạ chỉ Đinh Tư Sổ, "Cô-tới-đây."
"Cho các người nửa giờ, không đến, cứ nửa giờ thì có một người chết." Tên bắt cóc nói.
=
Lúc Đinh Tư Sổ bị nhét lên xe, còn bị tròng bao tải lên đầu. Cô không nhớ rõ vì sao mình lại ở đây, chỉ nhớ vừa leo lên xe đã bị người ta đánh cho ngất tỉnh. Lúc tỉnh lại đã đến nơi muốn đến, phần gáy đang còn nhói nhói. Chỗ này khá vắng vẻ, đầu óc cô nhanh chóng vận hành, trước đó Triệu Minh Húc từng kêu cô tới một vài địa điểm điều tra, hình như cô đã từng tới đây. Lúc bao trùm đầu bị tháo xuống, một cổ ánh sáng chói mắt bắn thẳng về phía cô khiến cô không tài nào mở mắt nổi. Một người đàn ông khôi ngô, dùng đèn pin chiếu xạ chỉa thẳng vào mắt cô.
"Kiểm tra một chút." Cách đó không xa có một cái bếp lò, âm thanh chất đốt nổ tí tách bên trong hòa lẫn cùng một giọng nói xa lạ.
Một tên gần đó dùng dụng cụ đo, lướt qua trên thân thể Đinh Tư Sổ xem có thiết bị điện tử nào không. Vừa nhìn thấy máy đó, Đinh Tư Sổ nhẹ nuốt một chút nước miếng.
=
"Vậy làm sao lấy ra?" Trước khi lên đường, một chuyên gia đã cho Đinh Tư Sổ một chiếc máy định vị, thiết bị không hề nhỏ, lúc nuốt xuống còn phải nhờ Lâm Kỳ giúp một tay.
"Nếu không lấy ra được, thì nghĩ cách ị ra."
=
Tên bắt cóc quét thân thể Đinh Tư Sổ, từ trên xuống dưới, ngay cả da đầu cũng không buông tha.
"Chỉ khi nào khởi động nó mới bị thiết bị kiểm tra đo ra. Tiểu Đinh, cô nhất định phải tìm cơ hội ói nó ra." Chuyên gia nói.
Đinh Tư Sổ bị đẩy đến trước bếp lò, bên cạnh ngọn lửa có một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi nướng thức ăn. Đinh Tư Sổ tập trung nhìn vào, hắn đang nướng một bàn tay người.
"Mấy người......"
"Chỉ nói không giết người." tiếng Trung