Niên Kiều cười cười."Vậy thì tốt."
Gì chứ?
Mắt nhìn thấy Niên Kiều đi ra, lại nhìn lễ phục trên giường. Cứ như vậy mà đi? Chị không tính ép buộc tôi một chút sao? Không cho rằng tôi chỉ giả bộ chối từ lửng lơ con cá vàng thôi sao? Con cừu nhỏ có chút suy sụp. Đột nhiên nảy sinh suy sụp, chà, lại trúng sáo lộ[1] dục cầm cố túng[2]! Nhìn lễ phục trên giường, Đinh Tư Sổ bắt đầu cắn móng tay. Vừa rồi nhìn thấy nó, cô còn đang suy nghĩ, mặc lên thế nào nhỉ?
Niên Kiều chờ ở bên ngoài , cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn nửa giờ rồi.
Đinh Tư Sổ có chút xấu hổ, lại nghe được tiếng Niên Kiều vọng vào từ ngoài cửa."Nhớ mang giày cao gót."
"Có cần tôi hỗ trợ không?" Không nghe thấy tiếng trả lời, Niên Kiều lại hỏi.
"Đừng vào...tôi tự làm được." Đại khái cũng đều do khái niệm thụ, trong lòng cảm thấy mình thụ, cảm giác toàn thân bèn không được tự nhiên. Cách một cánh cửa, Đinh Tư Sổ còn có thể nghe được tiếng cười khẽ ngoài cửa. Đinh Tư Sổ xoa tai đang dần nóng lên. "Tôi...xong rồi."
Thật khẩn trương a. Năm đó duyệt binh nhập ngũ, toàn thân cởi trần cũng không khiến cô khẩn trương thế này.
Một tiếng cửa mở "Lạch cạch." Hô hấp Đinh Tư Sổ cũng theo đó mà tăng dần. Mặc dù thầm nhẫm mình là công, nhưng mặt vẫn cứ nóng bừng. Do không quen nha. Khi một người bận một bộ đồ mình không quen, có bất kỳ phản ứng sinh lý nào cũng đều bình thường. Cho nên, cô xấu hổ cũng rất bình thường.
Huống chi, cô đang mang giày cao gót, so với Niên Kiều cao hơn rất nhiều! Ha ha ha!
Niên Kiều nhìn Đinh Tư Sổ, Đinh Tư Sổ liền thu lại tiếng cười trong lòng."Làm sao?"
Vừa tiến vào đã bắt gặp một tiểu mỹ nhân. Đinh Tư Sổ vốn rất thanh tú, bởi vì trường kỳ rèn luyện, khí chất trên người cũng hoàn hảo. Cho dù không nói lời nào, vốn dĩ đã giống một tiểu mỹ nhân hay thẹn thùng. Nhan sắc này, thần thái này, mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ yêu thích. Niên Kiều đến gần một chút, tay lại khoác lên mái tóc Đinh Tư Sổ.
Mặc dù Niên Kiều thấp hơn Đinh Tư Sổ, nhưng khí thế trên người vẫn không mảy may thuyên giảm. Thời điểm Niên Kiều đến gần, Đinh Tư Sổ còn có chút khẩn trương. Khi tay Niên Kiều chạm tới tóc cô. Đinh Tư Sổ nắm bàn tay nho nhỏ lại. Nàng nhẹ nhàng kéo một vài sợi tóc, khiến chúng rũ xuống. Đầu ngón tay mềm mại đan vào tóc cô, hình như nàng đang giúp cô vuốt tóc.
Niên Kiều giương mắt ngắm nhìn, khóe môi khẽ cong lên, ''Để mái sẽ có khí chất hơn.''
''Vậy sao?'' Đinh Tư Sổ thở ra một hơi.
Cô không quen để tóc tai bù xù, bộ đội cũng không cho phép.
"Giày cao gót mang có vừa không?'' Niên Kiều nói.
''Cũng được.'' Đinh Tư Sổ nói xong lại đi hai bước.
Bước đi có chút bệ vệ. Mang giày cao gót còn đi kiểu này, đương nhiên là thụ. Đinh Tư Sổ quay đầu nhìn Niên Kiều, Niên Kiều cũng nhu hòa nói, ''Đừng đi như vậy, sẽ làm bị thương đến chân ."
Niên Kiều thật đúng là ôn nhu. Chị họ mà thấy cô đi kiểu này chắc chắn sẽ đạp cô một cước.
''Rất đẹp.'' Niên Kiều nói: ''Về sau hãy nữ tính thế này.''
Thôi thụ lắm.
''Khiến người rất tâm động ." Niên Kiều nhéo mặt Đinh Tư Sổ.
''Hả?!'' Đinh Tư Sổ cụp mi. Thẹn thùng.
Kỳ thật đã từng có rất nhiều người nói với cô, hãy nữ tính lên. Ba mẹ cô cũng thường xuyên nói. Nhưng khi Niên Kiều nói, luôn cảm thấy có chút khác biệt. Có thể do Niên Kiều ôn nhu hơn chăng?
''Em mới bị thiến à?'' Đinh Tư Sổ cũng muốn nhỏ hơi nhỏ giọng như nàng, vừa trở về phòng đã nhận được điện thoại của chị họ. Cô vừa mở miệng chị họ đã phán một câu như vậy.
"Không có." Đinh Tư Sổ vuốt cổ, bắt chước Niên Kiều nói chuyện, ''Chị họ, chị không cảm thấy em nói chuyện thế này, rất ôn nhu sao?"
". . . Sổ Sổ."
''Sao?''
''Có phải em đã gặp phải vấp ngã trọng đại nhất đời rồi?''
"Hì hì không có mà.''
". . .chị cảm thấy em đang giễu cợt chị.''
"Hì hì."
Lần trước Đinh Tư Sổ cười 'haha' hai lần, thì bị chị họ lôi đi tẩn cho một trận. Đứa bé bạn nuôi bấy lâu vấp ngã, nhân cách thay đổi thì phải làm sao bây giờ? Hơn phân nửa là do ngứa da, phải đập một trận. Cô rõ ràng chỉ lớn hơn em họ mười tuổi, nhưng khi hai người nói chuyện, chị họ Hà Hòa luôn cảm thấy mình giống bà mẹ đơn thân.
Khi ấy Đinh Tư Sổ còn vuốt góc chăn, ''Chị họ.'' Quần áo trên người lộn xộn, giống như mới bị 'bạo hành' gia đình.
Hà Hòa không nhịn nổi, trực tiếp kéo chăn đi, ''Chỉnh lại áo quần đi,''
''Chị họ,'' Đinh Tư Sổ lại cười hì hì nói: ''Chừng nào chị tới lễ đính hôn?''
''Sao vậy? ở một mình nên mắc cỡ hả?'' Hà Hòa nói.
Thấy Đinh Tư Sổ tươi cười qua điện thoại, Hà Hòa bèn khinh thường, ''Chị tới làm việc, không phải đi chơi. Em cũng vậy, đừng dòm cô dâu quá lâu.''
"Sao có thể a." Đinh Tư Sổ nói: ''Vừa đến hội trường em phải đi bắt chó săn[3]''
Hoa Đằng mặc dù vận hành rất nhiều ngành nghề, nhưng chủ yếu vẫn là làm truyền hình điện ảnh. Giám đốc con của Hoa Đằng , cũng coi như có một nửa ngành giải trí. Chưa từng đóng phim, không gả cho minh tinh nghệ nhân, nhưng "Của hồi môn'' lại rất nhiều. Tất cả mọi người ở đây đều là tai to mặt lớn, cho dù không phải, cũng là người mới do Hoa Đằng nâng đỡ. Mười sáu mười bảy tuổi Niên Kiều đã ký hợp đồng với Hoa Đằng , được xem là ''đại tỷ'' trong ngành. Bởi vì buổi lễ đính hôn, chuyện năm xưa của giám đốc con và Niên Kiều cũng bị đào lên. Nhìn thấy tên Niên Kiều , Đinh Tư Sổ mới xem kỹ một chút. Trước đó quan hệ giữa Niên Kiều và giám đốc con không tệ, mấy năm gần đây mới dần lãnh đạm. Gần đây bởi vì sóng gió hủy bỏ hợp đồng, quan hệ giữa hai người rơi vào kỹ nguyên 'băng hà'. Lần này Niên Kiều tham gia lễ đính hôn, nghe đồn do muốn ký lại hợp đồng mới. Quan hệ với lợi ích luôn hỗ trợ lẫn nhau, Đinh Tư Sổ cũng tương đối