"Không phải." Đinh Tư Sổ nói: "Niên tiểu thư, quân đội không giống những công việc bình thường. Không phải muốn ở lại thì có thể ở lại."
"Ra vậy." Niên Kiều dừng một chút."Trước đó chị họ em nói với chị, em dành được rất nhiều huân chương."
"A Thiên cũng nói với chị, em là sói hoang đại thảo nguyên?" Niên Kiều nói tiếp.
Đệt... Đinh Tư Sổ cảm giá mình đang bị "Lăng trì" . Mấy chữ này được thốt ra từ miệng Niên Kiều khiến cô có cảm giác như mình là "Nhi đồng bị Thiểu năng trí tuệ."
"Không muốn nói cũng không sao." Niên Kiều nói tiếp: "Ai cũng có rất nhiều chuyện không muốn nói."
Đinh Tư Sổ dừng một chút, nhìn thần sắc Niên Kiều, ''Niên tiểu thư, chị không phải muốn nói chuyện gì với tôi đó chứ?''
Muốn thổ lộ hết với em sao? Mau thổ lộ hết đi. Phim thần tượng với tiểu thuyết, đều phát triển tình tiết theo chiều hướng này nha. Đinh Tư Sổ lại bắt đầu tự viết kịch bản. "Em cho chị cảm giác vô cùng khác biệt. Những chuyện này chị chưa từng nghĩ sẽ nói với bất kỳ ai."
Mau nói đi, nói những chuyện xưa giữa chị và cô chủ nhỏ mà không muốn ai biết ấy. Đinh Tư Sổ thật muốn xô bàn trà, lập tức ôm chân Niên Kiều thành kính nghe nàng bày tỏ.
Niên Kiều nhìn thấy ánh mắt Đinh Tư Sổ đầy mong đợi, không hiểu vì sao lại cảm thấy buồn cười, ''Em muốn nghe chuyện gì?''
"Không có. . ." Đinh Tư Sổ nhận ra hình cô vẫn chưa khiến Niên Kiều muốn thổ lộ hết tâm tình.
''Em không nói, sao chị biết em muốn nghe gì?''
''Tôi nói, thì chị sẽ nói sao?'' Con cừu nhỏ mở to mắt.
''Nói nghe thử.''
Sáo lộ Vương, Niên Kiều quả thực là sáo lộ Vương. Đinh Tư Sổ nghĩ nghĩ, rồi hỏi chuyện cô để ý nhất bây giờ. "Niên tiểu thư, chị sẽ không ký hợp đồng với công ty nữa sao?''
Nếu Niên Kiều không tiếp tục ký hợp đồng, Đinh Tư Sổ ở lại công ty cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nghe Đinh Tư Sổ hỏi, Niên Kiều hơi nhíu mày, "Ai bảo em hỏi?''
"Không có. . . Không ai. . ."
''Tôi biết ai phái em tới rồi.'' Niên Kiều ung dung nói: "Em nói với cô ta, tôi biết bản thân mình đang làm gì.''
"Hả?" Là ai vậy? Đinh Tư Sổ có chút mộng mị, có phải cô vào nhầm đoàn làm phim rồi không?
Niên Kiều vươn tay vuốt lên tóc Đinh Tư Sổ, "Tôi không còn như mười năm về trước nữa."
Đâu phải, kỹ năng diễn xuất của chị vẫn vậy mà? So ra còn kém hơn mười năm trước á? Niên Kiều xích lại gần hơn một chút, cứ như muốn hôn Đinh Tư Sổ. Cô vội níu lấy ghế sô pha, lui về sau một chút, rời xa hơi thở của Niên Kiều."Niên tiểu thư, chị đang nói gì vậy?"
Chị đang nói gì vậy? Sao một chữ tôi cũng không hiểu?
"Làm sao lại khéo như vậy?" Niên Kiều giơ tay lên, đầu ngón tay vuốt ve từng sợi lông tơ trên mặt Đinh Tư Sổ, "Em có mục đích gì?"
Chẳng lẽ bị Niên Kiều nhìn ra rồi?
"Không có... Mục đích..."
Đinh Tư Sổ núp núp né né, khiến ngón tay Niên Kiều mò tới cằm của cô. Nàng vuốt ve cằm của cô rồi nâng lên, "Huh?"
"Niên tiểu thư...Chị còn nhớ rõ mà..." Đinh Tư Sổ ấp úng nói: "Tôi cũng không phải muốn chị trả tiền...Chỉ là..."
Chỉ là hôm đó tôi bị thua thiệt. Mơ mơ hồ hồ chưa kịp phản công. Đinh Tư Sổ mắt thấy không còn chỗ để lui, nhìn Niên Kiều càng ngày càng gần. Đinh Tư Sổ bấu lên ghế sô pha. Trước đó Niên Kiều câu cô vào phòng tắm, Đinh Tư Sổ còn tưởng rằng sẽ có H văn, hóa ra bây giờ mới thật là H văn.
Chờ mong sao? Bây giờ là ban ngày mà.
"Hôm nay đến đây thôi." Đinh Tư Sổ đang giương cờ trắng đầu hàng, thần sắc Niên Kiều bỗng trầm xuống. Cũng không còn nụ cười khó hiểu ban nãy, "Em về đi."
Hả? Đinh Tư Sổ nhìn thoáng qua thời gian, đúng là đã tới giờ thay ca. Đinh Tư Sổ chống nửa người lên, nhìn Niên Kiều, cô luôn cảm thấy Niên Kiều là một người có tâm tình bất định. Những lời nói vừa rồi, có phải Niên Kiều cho rằng cô đang giả ngu không biết không?
"Niên tiểu thư." Đinh Tư Sổ há hốc mồm."Tôi không phải người của tập đoàn."
''Ừm." Nàng trả lời qua loa, còn không thèm nhìn cô. Kết hợp với dáng vẻ vừa rồi của Niên Kiều, Đinh Tư Sổ đoán Niên Kiều hẳn cho rằng cô là gián điệp. Nhưng cũng không phải, ai lại giữ gián điệp ở bên cạnh? Đinh Tư Sổ bỗng nhớ tới sự phân tích của các vị lãnh đạo hồi trước. Để gián điệp ở nơi mình dễ dàng quan sát, tình thế sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Khi ở trong lòng một người đã nhận định một điều gì đó, bạn rất khó thay đổi ý nghĩ của nàng."Niên tiểu thư, tôi không biết người chị nhắc tới là ai, Nhưng tôi không hề tham gia hay nhận bất kỳ lợi ích nào."
Đinh Tư Sổ cảm thấy rất vô tội, cô đâu có quen biết cô chủ nhỏ? Hơn nữa, khi hai người nảy sinh xung đột cô còn xông vào trước nhất. Có lẽ Niên Kiều sẽ cho rằng là "Khổ nhục kế" ? Nếu như nghĩ cô đang âm mưu chuyện gì, vậy ban đầu khi Niên Kiều nói vào tai cô 'không được nói với bất kỳ ai', cũng vì muốn tham dò cô. Thường xuyên bảo cô lên xe cùng nàng, thậm chí giải thích quan hệ giữa nàng với ban tổ chức, đều là vì thăm dò cô.
Nói vài câu, Niên Kiều vẫn không phản ứng.
"Vậy Niên tiểu thư, tôi đi trước." Đinh Tư Sổ rũ mắt, đứng dậy.
Đi được hai bước, thì bị Niên Kiều gọi lại. Không giống như vừa rồi, giọng Niên Kiều có chút yếu ớt, "Túi đồ."
"À...Ừm." Lúc này Đinh Tư Sổ mới nhớ ra chiếc váy, cô cầm váy lên liếc trộm Niên Kiều. Niên Kiều không hề phản ứng, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại."Cảm ơn Niên tiểu thư."
Quyền chủ động luôn nằm trong tay Niên Kiều. Hiện tại Đinh Tư Sổ cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn hơn một chút. Lúc ra cửa, Đinh Tư Sổ còn quay đầu nhìn thoáng qua Niên Kiều.
"Đội trưởng." Khi thay