Đinh Tư Sổ sợ có ngày chị họ thật sẽ nói lỡ miệng trước mặt ba mẹ cô.
''Có gì to tát đâu,'' Chị họ kéo đầu vai Đinh Tư Sổ qua, ''Nếu em nhập viện, chị vẫn sẽ đi thăm nuôi em mà?''
". . ." Đinh Tư Sổ nói ra: "Chị buông tha cho em đi mà, em nhất định trả lại tiền cho chị.''
"Nhớ kỹ thì tốt.'' Chị họ vỗ vỗ đầu vai Đinh Tư Sổ , còn nói thêm: "Chị cảm thấy em đồng tính cũng không phải do mình em, đến lúc đó em có thể nói với cô chú, nói tại gien vậy. Đúng rồi vấn đề nằm ở gen.''
''Vả lại ba em cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm, chú ấy coi em cứ như con trai mà huấn luyện. Nếu không em cũng không giống như bây giờ, thử nhìn em kiên cường khỏe mạnh xem? Rồi lại nhìn con gái nhà người ta nữ tính thì sẽ kết hôn sinh con thế nào đi?'' Chị họ nói.
''Chị cảm thấy ba em sẽ nghe lọt tai à?'' Đinh Tư Sổ nói .
''Chị cảm thấy, từ chỗ mẹ em có thể đột phá vòng vây.''
"Trong chuyện này, em đoán mẹ em sẽ không về phe em.'' Đinh Tư Sổ nói .
''Vậy em phải bày tỏ thảm một chút.'' Chị họ nói : "Trước đó khi ba mẹ chị nói, chị đã cảm thấy em rất thảm rồi. Lúc chị không thích đi học, ba mẹ chị còn hù chị, nói muốn đưa chị tới nhà em. Dọa đến chị sợ té lăn xuống giường.''
''Ba em đúng là tích tụ sát khí nhân gian ." Chị họ nói : '' Đến lúc đó em cứ nói với ba mẹ em, em cũng từng tưởng tượng xem làm con gái sẽ phải ra sao, chỉ là không có khái niệm này khi còn bé. Muốn có búp bê chơi, ba em lại nhét cho em súng đồ chơi, muốn khóc, ba em lại bảo em, con trai thì phải phải kiên cường . Muốn nghỉ ngơi, ba em trực tiếp đạp em văng xuống giường, vậy đó.''
''Chị...chị nói vậy em mới thật sự cảm thấy rất thảm.'' Đinh Tư Sổ nói : "Bất quá hồi nhỏ em không thích chơi búp bê.''
"Nói thì phải nói như vậy. Vốn cũng đâu phải nói thật hết. Dưới bá quyền của ba em, tâm lý vẫn vững vàng đã khá lắm rồi.'' Chị họ tiếp lời, ''Dù sao cũng có thể khiến ba mẹ em thức tỉnh.''
''Có hiệu quả thiệt hông?'' Đinh Tư Sổ hỏi.
''Thì ít ra cũng khiến ba em suy nghĩ hai giây, trong hai giây ấy em có thể thừa dịp tranh thủ thời gian chạy." Chị họ nói, lại mô phỏng một chút, vỗ đầu Đinh Tư Sổ một cái, ''Ba em mà kịp phản ứng, khẳng định sẽ la ' thằng ranh con dám trách ba mày, tao đánh chết tiểu súc sinh nhà ngươi '.''
Đinh Tư Sổ sờ đầu, ''Chị họ, sao bắt chước giống hay quá vậy.''
''Sao lại không giống? Lúc trước mẹ chị gọi điện thoại cho mẹ em, vừa vặn đúng lúc ba em đang cầm dép lào đánh em. Đúng là ám ảnh tuổi thơ.'' Chị họ sờ cánh tay ."Bây giờ nhớ lại, chị còn bủn rủn tay chân."
''Em đừng tưởng ba em lúc nào cũng mở miệng vì tổ quốc. Thật ra năm đó bị ép giải ngũ, đoán chừng chỉ muốn phát tác hết oán khí lên người em.'' Chị họ nói.
''Ba em đúng là tích tụ hơi nhiều.''
"Cho nên chị luôn phục mẹ em sát đất, chỉ có mình mẹ em, tới giờ vẫn chưa ly hôn." Chị họ nói : "Đúng rồi, mém tí quên mất.''
''Cho em nè.'' Chị họ lấy từ trong phòng ra một bộ mỹ phẩm dưỡng da."Bàng tiểu thư mới làm người phát ngôn cho hãng này, bọn họ phát cho nhân viên công tác mỗi người một bộ. Chị còn một đống mỹ phẩm chưa dùng xong, gần đây em hay ra ngoài, em cầm lấy mà dùng.''
''Nhớ bôi nhiều một chút. Đừng nghĩ không cần tìm bạn trai, thì không cần dưỡng da. Đồng tính luyến ái bọn em toàn một lũ nhan khống, chị thấy mấy người trong giới của em ai cũng đều diện đến xinh xinh đẹp đẹp. Ai lại giống em, y như đàn ông.'' Chị họ nói.
"Biết rồi mà."
''Đừng chỉ nói biết không thôi, nhớ bôi lên. Chị càng ngày càng cảm thấy mình giống bà mẹ đơn thân đốc thúc em uống sữa bò.'' Chị họ nói .
Đinh Tư Sổ ôm hộp mỹ phẩm dưỡng da vào lòng, ''Hiểu rồi hiểu rồi.''
Trở về phòng, Đinh Tư Sổ liền gọi điện thoại cho Triệu Minh Húc và Ngô Vận.
"Sổ Sổ em quá đáng lắm nha, về cũng không nói với bọn chị một tiếng, xem bọn chị như người ngoài à?'' Triệu Minh Húc nói : ''Nếu không phải hỏi chỉ đạo viên, bọn chị cũng không biết chuyện em rời đơn vị.''
''Đúng rồi, em về nói với bọn chị một tiếng, bọn chị có thể giúp đỡ em.'' Ngô Vận nói.
Triệu Minh Húc và Ngô Vận giải ngũ sớm hơn Đinh Tư Sổ, đặc biệt là Ngô Vận, đóng quân không bao lâu . Người nhà họ Ngô đã bắt đầu lo lắng, Ngô Vận vốn xuất thân từ lính truyền tin , bị chọn vào bộ đội đặc chủng, hệ số nguy hiểm cũng tăng cao. Hơn nữa Ngô gia cũng mới mở công ty, bộn bề công việc mà không có người phụ. Sau nửa năm kì kèo mặc cả với người nhà, Ngô Vận không còn cách nào chỉ có thể giải ngũ. Chỉ đạo viên lúc ấy còn nói đáng tiếc . Ngô Vận tốt nghiệp từ đại học danh tiếng , bất luận là năng lực cá nhân hay tố chất sức khỏe, đều rất nổi bật. Chỉ đạo viên thích sức bền bỉ của Ngô Vận , nói Ngô Vận không giống mọi người. Tuy thể năng Ngô Vận kém hơn bọn họ, nhưng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu như không đủ ý chí kiên định, căn bản không thể làm được.
Ngô Vận hiện tại là doanh nhân , còn Triệu Minh Húc là cảnh sát hình sự.
"Không sao, trong nhà em đã có sắp xếp.'' Lâu như vậy không liên hệ, Đinh Tư Sổ không muốn làm phiền họ. Huống hồ cô đã có chị họ giúp đỡ.
Nói vài câu, hai người đều nói lần sau uống rượu phải phạt Đinh Tư Sổ ba chén.
''Ủa, đã trễ như vậy rồi, hai chị còn ở cùng một chỗ sao?'' Hàn huyên năm phút, Đinh Tư Sổ mới kịp phản ứng.
Chẳng lẽ? Hay là?
Hì hì hì?
Triệu Minh Húc cười , ''Chuyện là thế này, nói chuyện với em vui quá lại quên mất. Chị sắp kết hôn với A Kiện.''
A Kiện là bạn trai của Triệu Minh Húc.
''Hả?'' trong lòng Đinh Tư Sổ có chút mất mát,