Vốn định chờ sau khi hôn lễ kết thúc mới giải quyết, dù sao loại chuyện này cũng không vẻ vang gì, hơn nữa mặt mày A Kiện cũng bầm dập. Cũng không thể nói với người ta vừa bị té? Vết cào hiện rõ trên mặt anh ta, mọi người lại không bị mù. Giữa buổi tiệc, đã có mấy nhóm người tới gọi cửa. Ai cũng kêu A Kiện mau ra mời rượu. Ngô Vận nhìn anh ta trừng trừng, A Kiện đúng là một kẻ không thành thật, còn muốn ra ám hiệu. Nhưng những người bên ngoài còn chưa nghe ra, anh ta đã bị bịt kín miệng. Tính chờ hôn lễ kết thúc mới nói cho Triệu Minh Húc, nhưng không rõ nội tình thế nào mà Triệu Minh Húc lại tìm tới cửa.
Cô cho rằng Ngô Vận với A Kiện giận dỗi nhau, Triệu Minh Húc còn đứng ở cạnh cửa hô. "Vận tỷ, chị đừng chấp A Kiện a."
"Vận tỷ, chị thả A kiện của em ra đi. Bố chồng mình...... à không ông mình còn đang chờ mình tới kính rượu." Triệu Minh Húc nói.
Khi Triệu Minh Húc ở bên ngoài , A Kiện lại vô cùng yên tĩnh, nếu đổi lại là những người khác, A Kiện đã sớm "Ô ô ô" kêu to. Bây giờ lại nguyện ý để "Ác nhân" Ngô Vận giam lỏng, Đinh Tư Sổ đưa mắt nhìn Ngô Vận bên cạnh, tính tình nàng lúc nào cũng trầm ổn. Về điểm này, cô rất bội phục Ngô Vận. Cũng như năm đó Ngô Vận không hề lên tiếng, thiếu chút nữa bóp chết Triệu Minh Húc. Chờ Triệu Minh Húc đi rồi, A Kiện mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh ta dù sao cũng biết đánh giá vũ lực của Triệu Minh Húc. Cho dù anh ta có mười cái mạng cũng không đủ cho Triệu Minh Húc đánh. Ngô Vận đi đến trước mặt A Kiện, tháo giẻ lau nhà trong miệng anh ta ra. "Anh tốt nhất đừng nói gì, Triệu Minh Húc còn chưa đi xa đâu."
"Làm ơn, thả tôi......" A Kiện cầu xin tha thứ nói. Anh ta rất sợ những nữ binh này, so với nam binh còn "Tàn bạo" hơn, nếu vũ lực họ không theo kịp, sao có thể tránh thoát ''truy bắt'' của cả đám nam binh.
"Anh nghĩ sao vậy? Tưởng tôi sợ anh dám làm loạn?" Ngô Vận nói.
Ngô Vận vẫn còn rất lợi hại, tuy đã giải ngũ rất nhiều năm, nhưng kỹ năng thẩm vấn vẫn còn sắc sảo. Ở trước mặt Đinh Tư Sổ, nàng không còn là nữ doanh nhân thành đạt, mà là một nữ trinh sát đầy tài năng. A Kiện lúc đầu chống cự quyết không thú nhận, cắn chặt răng cái gì cũng không nói. Ngô Vận bèn tra khảo cô khách kia, cô ta chưa bao giờ đứng trước trận thế như vậy. Không cần Ngô Vận hỏi, một năm mười tháng, dùng qua bao nhiêu chiêu, sử dụng bao nhiêu tư thế giường chiếu, kể tất cả ra vanh vách. "Anh ta thích tư thế này nè, khó chịu muốn chết. Tôi lại không dám phá đám, mỗi lần đều giả vờ rên la......"
Lại còn chịu ủy khuất nữa cơ đấy? Ngô Vận khoát tay một cái. "Mấy chuyện này không cần nói tỉ mỉ."
Cô khách phảng phất như tìm được một con đường sống, gấp gáp nhìn Ngô Vận đang thu âm lại câu. "Là anh ta câu dẫn tôi."
Ngô Vận chụp hai bức ảnh, xem như đã lấy được bằng chứng. Sau đó còn kêu cô khách nọ ngồi xổm trên người A Kiện quay video.
"Chị hai...... tôi không có cảm tình với anh ta, khi cô ấy ấy anh ta, có thể gọi xe cho tôi về không?" Cô khách với A Kiện thật đúng là quan hệ pháo hôi siêu sạch sẽ, không hề trộn lẫn bất luận tình cảm dối trá nào.
Dưới tình huống này, xem ra A Kiện cũng sắp bị bức điên rồi. Khi anh ta bằng lòng thú nhận, hận không thể cắn chết cô khách nọ, nói hai người chỉ hẹn gặp một lần, đơn thuần tâm sự với nhau. A Kiện thuần thục như vậy, sao có thể tin tưởng anh ta chỉ hẹn một lần. Ngô Vận am hiểu sâu rộng về kỹ thuật thẩm vấn, một tay kéo Tiểu Long về phía sau, tự mình thẩm vấn mấy lần. Kết quả A Kiện lắp bắp, câu trước không khớp câu sau, hoàn toàn bị Ngô Vận đánh bại. Hình cảnh Tiểu Long xem đến trợn mắt hốc mồm.
Ngô Vận tra khảo A Kiện xong, A Kiện lại nhìn Tiểu Long bên cạnh Ngô Vận, Tiểu Long bèn trừng mắt nhìn lại. "Nhìn tôi làm gì?"
Ngô Vận cũng nhìn Tiểu Long, Tiểu Long lập tức lộ ra thần sắc oan uổng. "Anh ta kéo tôi xuống nước, không phải đàn ông nào cũng đều như vậy. Tôi không như vậy."
''Tôi không hỏi, cậu vội giải thích làm gì?'' Ngô Vận nói.
Nhìn ra được, Tiểu Long vô cùng để ý Ngô Vận. Bị Ngô Vận nhìn như vậy, anh ta đã vội giải thích. Chỉ thấy Ngô Vận thở dài một hơi, cũng không biết có tin tưởng cậu ta hay không. Thấy A Kiện còn nhìn, Tiểu Long bèn vỗ bốp lên đầu A Kiện. "Nhìn cái gì mà nhìn, ngó cái gì mà ngó?"
"Cậu đúng là không phải đàn ông......" A Kiện mặt mũi bầm dập vừa nói, đã thấy Tiểu Long vén tay áo quát. "Chứ là gì hả?"
"Đừng nói sang chuyện khác." Ngô Vận nói: "Vì sao lại làm vậy? Vừa rồi những gì anh nói trên khán đài, đều là giả sao?"
"Là thật." A Kiện rụt rụt đầu. "Tôi thật muốn sống cùng Tiểu Húc."
"Chỉ là lá gan quá lớn, bây giờ tôi biết sai rồi......" A Kiện nói.
"Sai rồi? Anh biết mình sai cái gì? Quay lưng lại muốn đổi đến nơi khác yêu đương vụng trộm?" Không còn không khí vừa rồi, Ngô Vận lập tức nghiêm túc. Nàng nắm chặt tóc A Kiện, bắt anh ta ngưỡng mặt lên. "Đau......"
''Bắt đầu từ đại học đúng không? Anh có biết Triệu Minh Húc đã từng do dự không? Cậu ấy thậm chí muốn vì anh mà giải ngũ. Anh tới gặp cậu ấy hai lần, tặng cậu ấy những món phế phẩm kia, cậu ấy đều không nỡ ăn. Mỗi lần nhắc tới anh, anh có biết cậu ấy vui vẻ thế nào không? Bây giờ anh nói anh sai rồi!? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này sao? Khi đụng vào những người phụ nữ đó, anh không cảm thấy có lỗi với cậu ấy sao?!'' Ngô Vận nói liên tục khiến mặt mũi A Kiện trắng bệch.
Lúc này tiếng đập cửa bỗng vang lên, Triệu Minh Húc lại tới nữa. Đinh Tư Sổ chạy nhanh đến sát cạnh cửa. Ngô Vận điều tiết lại cảm xúc một chút, quăng đầu A Kiện đi. Rất tiêu sái mà đứng lên.
Ngô Vận đi tới cạnh cửa, tay đặt lên nắm cửa. "Triệu Minh Húc, mình có thể mở cửa,cậu hít sâu một hơi trước đi."
"Đồ quỷ, đến lúc này rồi, cậu còn muốn cho mình một kinh......" Triệu Minh Húc còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra.
Triệu Minh Húc nhìn Đinh Tư Sổ và Ngô Vận, rồi lại nhìn A Kiện. "Kinh ngạc gì?"
"Mọi người làm gì vậy?" Nhìn thấy cô khách trong góc, Triệu Minh Húc vẫn còn ngây thơ hỏi.
Mọi người nhìn thấy trên tóc Triệu Minh Húc còn kẹp một chiếc kẹp tóc xanh mơn mởn. Ngô Vận thở dài, giơ tay vuốt lên đầu Triệu Minh Húc. "Cậu đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện đã có thể đối mặt."
Ánh mắt của mọi người có chút xót thương, cô khách nhìn lục quân