Hai người trò chuyện đến tận đêm khuya. Cũng không biết đâu ra mà lắm chuyện để nói, chỉ biết nói đông nói tây một hồi nhìn đồng hồ thì đã rạng sáng. Tình trạng này được kéo dài mấy ngày liền, Đinh Tư Sổ dụi mắt, Niên Kiều ở bên nhéo lấy lỗ tai cô. "Mệt lắm hả?"
"Không......"
"Vậy tối nay ngủ sớm một chút ." Niên Kiều nói.
Tuy nói ngủ sớm một chút, nhưng rốt cuộc buổi tối lại nói chuyện trên trời dưới đất một mạch tới tận rạng sáng. Vừa nhìn thấy cừu con nhắn tin tới, Niên Kiều cũng cười cười. Giọng điệu cũng có chút cẩn thận. "Vẫn muốn nói chuyện à?"
Kỳ thật Đinh Tư Sổ cũng không thể nói rõ loại cảm giác này, nhưng mỗi khi nằm xuống giường cô lại không ngủ được, cảm thấy rất trống trải. Người ta đang nói chuyện, cũng không thể khiến người ta mất hứng? Sau đó hai người trò chuyện rồi lại trò chuyện, rõ ràng chỉ nói toàn chuyện nhãm, nhưng nói đến lúc này, đến giờ này, cô mới cảm thấy mỗi lúc một gần Niên Kiều hơn. Từ trước tới giờ đều do Niên Kiều thả thính cô. Ở trên xe, thì Niên Kiều động tay động chân với cô. Lúc ngủ trưa, thì Niên Kiều sờ lên tai cô. Tuy rằng thường ngày cũng bị sờ không ít. Nhưng loại cảm giác bây giờ rất khác lạ. Nên mỗi khi Niên Kiều sờ cô, cô đều giả bộ ngủ. Có lẽ Niên Kiều đã sớm biết. Nàng luôn cúi đầu, thở vào tai cô. "Còn chưa chịu tỉnh?"
Mấy ngày nay luôn là loại tình trạng thấp thỏm này. Nếu cô tâm sự với chị họ, cô với Niên Kiều đang rất mập mờ. Chị họ chắc chắn lại khuyên cô đi ngủ sớm một chút. "Mộng thì luôn luôn phải có, chúc em lại mơ đẹp."
Cho nên Đinh Tư Sổ cũng quyết định không tâm sự với chị họ, tới thời điểm hiện tại, cô cuối cùng đã hiểu tầm quan trọng của khuê mật, ai cũng cần một nơi để trút bầu tâm không phải sao? Đinh Tư Sổ chưa từng mập mờ với ai như thế này bao giờ, có lẽ đã từng có? Chẳng qua cô không nhận ra mà thôi? Dù sao đi nữa đây vẫn là lần đầu tiên. Tuy vậy tình trạng này cũng khiến cô tương đối ngọt ngào và vui vẻ. Trong từng vị ngọt ngẫu nhiên lại có chút đắng chát, tỷ như khi nhìn thấy Niên Kiều vui cười với một ai đó. Nhưng những cảm giác ấy không đáng bận tâm. Bởi vì đối với cô mà nói nói, đây là một trải nghiệm tình yêu hoàn toàn mới. Một hình thức cuộc sống hoàn toàn mới khiến cô vui vẻ ngọt ngào, nhiều hơn là đắng chát đau khổ. Có đôi khi được gặp Niên Kiều, còn vui sướng hơn so với nhận lại được một món đồ mình đã từng đánh mất. Niên Kiều giống như đại Boss trong màn cuối cùng của trò chơi, giết xong sẽ nhận được một đống trang bị khủng. Có lẽ Niên Kiều sẽ mãi mãi không biết, Đinh Tư Sổ hình dung nàng như trùm cuối. Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt Đinh Tư Sổ tỏa sáng không ngừng chớp nháy. Niên Kiều luôn mỉm cười đầy trìu mến, mỗi lần thấy vậy, Đinh Tư Sổ đều thóp tim.
Đấy thấy chưa, không cần đại chiến với boss mà vẫn nhận được trang bị khủng.
Ai mà không thích chứ?
"Sao lại vui vẻ vậy?" Thấy bộ dạng Đinh Tư Sổ cười ngây ngô, Niên Kiều cũng mấp máy khóe môi.
Đinh Tư Sổ gãi gãi đầu. "Chính là...... Nhìn thấy chị, thì bất giác vui vẻ."
"Vậy không phải buổi tối em sẽ mất vui sao?"
"Hở?"
"Không được nhìn thấy chị."
"Cũng đâu còn cách nào." Đinh Tư Sổ có chút ngu ngơ.
"Vậy em rất muốn thấy chị vào buổi tối sao?" Niên Kiều kề sát vào Đinh Tư Sổ.
Đinh Tư Sổ nuốt một chút nước miếng, ngày này rốt cuộc cũng tới rồi sao? Cô đến cùng muốn hay không muốn? Đương nhiên muốn rồi! Còn cần suy nghĩ sao? Nhưng mà nói thẳng ra như vậy, có phải quá bộc trực không?
"Cứ tính như vậy đi."
Niên Kiều nở một nụ cười ngọt ngào. "Rốt cuộc có tính không?"
"Cứ xem như vậy đi." Bị Niên Kiều ghẹo, âm cuối của Đinh Tư Sổ có chút ẻo lả, ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra. Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ vô số tội của Đinh Tư Sổ , Niên Kiều chớp chớp mắt. "Còn nhớ những gì em nói tối hôm qua không?"
"Đi ngủ sớm một chút?"
"Không phải." Niên Kiều nói: " Hôm qua không phải em nói, nếu có thể ngủ cùng một người bạn, thì sẽ trò chuyện cả đêm sao?"
"Em có muốn tới phòng chị tán gẫu không?" Niên Kiều nói.
Leo level quá nhanh rồi đó, nếu không phải đang ở ngay trước mặt Niên Kiều, Đinh Tư Sổ thật sự muốn che mặt vì e thẹn. Những lời như vậy mà cũng nói ra được, đáng ghét......
"Cũng muốn tới." Đinh Tư Sổ cố gắng níu giữ nửa giây rụt rè cuối cùng.
Niên Kiều không tiếp tục chọc cô, mà chỉ nháy mắt mỉm cười. Sau đó nàng bước lên khán đài, dựa theo sự bố trí của đội trưởng, Đinh Tư Sổ cũng đứng cách đó không xa. Hoạt động này được tổ chức liên tục tới tối, Niên Kiều vừa kết thúc phát biểu, lòng bàn tay Đinh Tư Sổ đã bắt đầu đổ mồ hôi. Vừa nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra đêm nay, Đinh Tư Sổ vừa không ngừng nhìn về phía nàng. Nhưng ánh mắt vừa chạm phải nàng thì phát hiện khí tức xung quanh Niên Kiều có chút quỷ dị. Có một người đàn ông, đang chen lên khán đài, ông ta chen giữ đám đông chật kín người, không có vệ sĩ nào lưu ý. Chỉ mình Đinh Tư Sổ nhận ra, ánh mắt người đàn ông ấy có chút điên cuồng, biểu hiện cơ thể cũng có chút kích động. Đinh Tư Sổ bèn nói với người bên cạnh, rồi chen về phía người đàn ông ấy. Ông ta hình như cũng đã nhận ra, đưa mắt nhìn về phía cô, tất cả đèn trong hội trường bỗng vụt tắt. Đây là một phần của hoạt động. Chỉ trong chốc lát, cả thính phòng bỗng rối loạn. Khi ánh đèn được bật sáng trở lại, Đinh Tư Sổ đang ấn một người đàn ông xuống đất. Trong tay ông ta có một mảnh kính nhỏ.
"Mau! Gọi bác sĩ!" Vừa nhìn thấy máu trên mảnh kính, Niên Kiều đã vội hô to. Tất cả mọi người còn đang chìm trong kinh hoảng.
Đinh Tư Sổ không có gì đáng ngại, chỉ bị người đàn ông ấy cắt phải cánh tay. Trong thính phòng thật sự rất đông, mà người đàn ông này lại cố ý muốn trốn Đinh Tư Sổ. Vì sợ làm bị thương tới người vô tội, Đinh Tư Sổ hành động vô cùng quyết đoán. Khi các vệ sĩ tại đương trường kịp thời phản ứng, thì đã có người báo công an. Cũng may hoạt động vẫn tiến hành được đến phút cuối, các nhân viên an ninh hộ tống đoàn làm phim về trước. Dọc theo đường đi, Đinh Tư Sổ đều nói mình không sao, cả tổ vệ sĩ lại không cho