Lúc Đinh Tư Sổ muốn ra cửa, thì bị chị họ Hà Hòa chụp trúng bả vai. "Đi đâu?"
"Bần tăng phải tới nơi bái phật cầu kinh." Chị họ mới vừa tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm mà cứ thích chạy lung tung. Vừa nhìn thấy bộ ngực khủng của chị họ run run, Đinh Tư Sổ thủ thế "A di đà phật" nói. "Xin nữ thí chủ chớ có làm khó tiểu tăng."
Chị họ trợn mắt nhìn Đinh Tư Sổ, kéo kéo khăn tắm lên. "Thượng Tây Thiên chứ gì?"
"Em muốn thượng Tây Thiên, chị đây đương nhiên sẽ không ngăn cản cưng, nhưng cũng không cần mang chị theo cùng." Chị họ nói.
"Chị họ, chị đang nói gì vậy nè." Đinh Tư Sổ cũng thôi thủ thế, cười hì hì nói: "Không phải chúng ta đang giỡn chơi sao?"
"Ai thèm giỡn với em." Chị họ nhìn vào phòng khách, ông bà Đinh đang ở phòng khách. Thấy khách phòng không có động tĩnh gì, chị họ mới quay đầu nhìn Đinh Tư Sổ. "Em với Niên Kiều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
Lúc này Niên Kiều đã về rồi. Nếu nàng còn ở lại, Đinh Tư Sổ thật sự cũng không biết cặp ba mẹ "Tuổi già" trong phòng khách kia sẽ nói tới chuyện gì nữa. "Không có gì hết."
"Người cũng rước về nhà luôn rồi, em còn nói không có gì?" Chị họ dùng một tay giữ chặt khăn tắm, một tay chọc vào bả vai Đinh Tư Sổ. "Nếu không có chị mày ở nhà, hai người tính làm gì ở nhà chị hả? Hay nên hỏi là......"
Chị họ lộ ra thần sắc hoảng sợ . "Đã làm luôn rồi?"
"Không có mà." Đinh Tư Sổ giơ hai tay lên, thần sắc vô cùng vô tội. "Niên Kiều ghét em lắm."
Cô tính nói "em với Niên Kiều không yêu đương", chị họ cô chắc chắn vẫn sẽ nửa tin nửa ngờ. Nhưng nếu nói "Niên Kiều ghét em", thì chị họ cô chắc chắn sẽ tỏ ra vô cùng thông cảm. Quả nhiên, chị họ tin răm rắp, cô vuốt cằm, rồi lượn quanh Đinh Tư Sổ nửa vòng.
"Chị làm gì vậy?"
"Cô ta tiếp cận em, chẳng lẽ là vì thận của em?"
"Chị họ, chị đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó?"
"Hay là gan?"
"Em đi đây."
"Quay lại đây." Hà Hòa túm lấy cổ áo Đinh Tư Sổ. "Đi ra ngoài ăn khuya đúng không? Chị mày đi nữa."
"Không phải chị mới vừa tắm à?"
"Lát tắm lại được mà."
Sau khi chọn món, ngồi vào chỗ ổn định, Hà Hòa lại cùng Đinh Tư Sổ nói chuyện. "Chị nói với Điềm Điềm rồi, ngày mai em theo chị tới đoàn phim."
"Hả?"
"Trước đó không phải đã nói với em về《 liệp ưng 》 rồi sao? Người ta bấm máy rồi, cũng sắp tới suất diễn của em rồi đó." Hà Hòa lấy di động ra, gởi lịch quay qua cho Đinh Tư Sổ. "Dậy sớm chút, đến lúc đó còn phải hóa trang hai giờ."
Đinh Tư Sổ vạch vết thương trên cánh tay ra. "Chị họ, em còn bị thương mà."
Hà Hòa liếc mắt. "Vừa rồi lúc chọn mấy xiên thịt bò, thấy em đâu có chớp mắt. Hóa ra còn nghĩ mình là thương binh cơ đấy?"
"Cấm mặc cả, mấy hôm nay còn chưa nghỉ đủ à?" Hà Hòa nói tiếp.
Thật đúng không ngủ đủ đó. Nếu cô mà nói với chị họ, tối hôm qua cô ngủ cùng Niên Kiều, chắc chắn chị họ sẽ lộ ra biểu cảm ngũ vị tạp trần đối với bệnh viện.
"3, 4 giờ, mắt em mở không lên luôn đấy."
"Chị mày cũng vậy mà?" Hà Hòa nói: "Mau ăn đi, rồi về ngủ."
Cô vốn muốn ngủ sớm một chút, nhưng vừa nằm xuống lại nhận được tin nhắn của Niên Kiều. Đinh Tư Sổ ấn mở di động, cũng lạch cạch lạch cạch mà trả lời. "Ngại quá, hồi sáng em thật không biết. Làm trễ hành trình của chị."
"Cũng thu hoạch được nhiều."
Bữa cơm trưa ban nãy, thật sự là quá xấu hổ. Ba mẹ cô giống gì ấy nhỉ? Vương bà bán dưa, tự bán tự khen, mèo khen mèo dài đuôi. Buổi tối cô có nhắc ba mẹ hai câu, ba mẹ còn không vui chữi ngược lại cô. "Nếu con biết phấn đấu, thì chúng ta cần phải nhọc lòng à?"
"Em cũng nên nghe lời ba mẹ, đối tốt với chị một chút." Niên Kiều cười cười, trả lời tin nhắn.
"(Icon hổ thẹn)(Icon che mặt) Tốt chứ."
Hơn ba giờ sáng, đôi mắt cô bị ghèn dán dính lại với nhau, còn chưa mở nổi đã bị chị họ nhét vào xe. Cô ghé vào ô cửa sổ, vốn định hóng chút gió đêm để tỉnh ngủ, thì di động lại chấn động vài lần. Tổng đài nhắc nhở dung lượng mạng đã được sử dụng. Cô đọc xong, thì bất ngờ phát hiện tin nhắn của Niên Kiều trong đống notification. Hôm qua lúc hai người trò chuyện, cô đã ôm điện thoại di động ngủ thiếp đi. Đinh Tư Sổ dựa lại vào ô cửa sổ, nhắn tin lại cho Niên Kiều. Vốn tưởng rằng Niên Kiều đã ngủ rồi, nhưng không đầy hai giây, Niên Kiều đã trả lời. "Đi tiểu đêm à?"
"Không phải, 《 liệp ưng 》." Đinh Tư Sổ nói lại với Niên Kiều thêm một lần.
"Phim trường ở đâu?"
"Nhân Đa."
"Phải đi mấy ngày?"
Hoá ra Điềm Điềm không hề nói với Niên Kiều?
"Không bao lâu, ba bốn ngày? Em có xem lịch quay, cùng lắm là hai ngày." Đinh Tư Sổ trả lời tin nhắn: "Chị không ngủ sao?"
"Mới vừa dậy, sau em một chút."
"Đang trang điểm?"
"Ừm." Niên Kiều tiếp tục trả lời: "Còn buồn ngủ không?"
"Em tỉnh rồi......" Đinh Tư Sổ đang nhắn tin, chị họ không biết từ đâu chui ra, đọc lên nửa đoạn sau. "Cùng chị nói chuyện nên tỉnh rồi."
"Chị họ à!"
"La la cái gì!" Hà Hòa cười nói: "Cũng biết xấu hổ cơ đấy, em viết thì không cảm thấy xấu hổ à?"
"Chậc chậc chậc. Hai người nói chuyện thế này, cho người khác xem, nói không phải tình yêu cuồng nhiệt, ai mà tin." Hà Hòa nói.
"Thật không phải mà."
"Rồi rồi." Hà Hòa nói: "Vừa rồi chị nói chuyện với em, sao không thấy em tỉnh? Chúng ta mặt đối mặt, còn em lại cách Niên Kiều cả một màn hình di động."
Tai Đinh Tư Sổ đỏ lên, giữ chặt lấy tay Hà Hòa. "Chị họ, chị đừng đồn bậy."
"Chị muốn đồn bậy thì cũng phải có người chịu tin chứ?" Hà Hòa săm soi móng tay. "À đúng, trên mạng hình như cũng có tin đồn sẵn rồi."
"Không phải, do em tương tư đơn phương." Vì sợ chị họ đồn bậy, Đinh Tư Sổ lại "Làm sáng tỏ" mà nói.
"Nếu