Đọc đến một nửa, Niên Kiều khẽ dụi dụi mắt, nghiêng đầu nhìn Đinh Tư Sổ. Cô đang ghé ở bên cạnh đọc sách. Sau khi ôm ấp nhau, Niên Kiều kêu cô kiếm thêm hai quyển sách để đọc. Đinh Tư Sổ tùy tiện rút tạp chí ra, xem tạp chí về tình hình chính trị đương thời. Tuy rằng bây giờ cô đã xuất ngũ, nhưng mỗi khi không có việc gì làm, cô vẫn hay phổ cập kiến thức mới. Có thể do thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ? Từ khi cô biết đọc chữ, ba cô đã bắt cô xem báo chí. Lưng cô bỗng trầm xuống, Niên Kiều đang đè lên vai cô. "Đang xem gì vậy?"
"Tình hình biến đổi, một số tổng kết nửa năm nay."
"Còn có mục này nữa à?"
"Có chứ, trên kênh quân sự nông nghiệp. Cứ đến tết Nguyên Đán lại đặc biệt phát tiết mục này."
Niên Kiều dựa gần Đinh Tư Sổ hơn, cũng nhìn bằng hai mắt. "Bây giờ người ta không thịnh hành in ấn."
"Vì phí tổn tương đối cao. Tình hình chính trị đương thời còn tốt, mấy loại tạp chí thời thượng này, bây giờ từ một tháng phát hành một lần, chuyển thành một tháng phát hành ba lần. Nhưng cũng theo không kịp tốc độ đổi mới trên Internet ." Loại tạp chí thời thượng này, hay nhắc tới những đề tài nóng hổi trong xã hội, trước đây Đinh Tư Sổ cũng từng xem qua.
Đinh Tư Sổ nói năng đứng đắn, Niên Kiều cũng giả bộ đứng đắn theo. Nàng dựa vào bên tai Đinh Tư Sổ , nghiêm túc mà nói: "Hỏi em một chuyện."
"Sao?"
"Chị có nặng hay không?"
"......" Bây giờ Niên Kiều đang đè lên lưng Đinh Tư Sổ, cô cảm thấy hơi nặng. Nhưng vấn đề này, rất khó trả lời. Đối với một nữ minh tinh, bạn làm sao có thể nói cô ấy nặng muốn chết?
"Em còn chịu được." Đinh Tư Sổ quả thực muốn tự chấm 100 điểm cho câu trả lời xuất sắc này của mình.
Niên Kiều cười cười, dựa vào sau gáy Đinh Tư Sổ . "Trong nhà không còn đồ ăn, khi nào đi ra ngoài mua?"
"Chị muốn ăn gì? Em đi mua."
Một tiểu trai thẳng cần cù, ai mà không thích?
"Chị đi với em."
"Chị đừng đi." Có phải chị tính gia tăng lượng công việc cho tôi không vậy? Vốn dĩ tôi chỉ cần quan sát chọn thức ăn, dẫn chị theo, tôi vừa phải quan sát chị vừa phải chọn thức ăn.
"Chị chưa biết mình muốn ăn gì, chờ tới siêu thị rồi mới biết chứ." Niên Kiều nói.
Tới siêu thị rồi, Niên Kiều mới chính thức mà chọn thức ăn, biểu tình cũng tương đối nghiêm túc. Nhưng những thức ăn được chọn ấy, cũng không giống đã nghiêm túc được chọn lựa cho lắm.
Một đại minh tinh, cùng bạn đi mua thức ăn, còn có gì không vui?
Đinh Tư Sổ nghĩ nghĩ, cũng không phải không vui, chỉ là thức ăn được thảy vào trong xe chở hàng, có vẻ không xứng với sự nghiêm túc của Niên Kiều. Niên Kiều chọn chọn thực phẩm một hồi, chỉ chốc lát liền dạo đến khu mỹ phẩm dưỡng da. Đinh Tư Sổ nhanh chân trả hết đống thực phẩm do Niên Kiều chọn về lại chỗ cũ. Giống như Di hoa tiếp mộc [1], chọn lại những thực phẩm tươi ngon hơn. Kỳ thật Đinh Tư Sổ cũng không kén ăn, nhưng nghĩ tới bữa ăn trưa nay, thì cô vẫn muốn cùng Niên Kiều ăn một bữa cơm ngon một chút.
Niên Kiều kéo Đinh Tư Sổ đến khu mỹ phẩm dưỡng da, tuy rằng Niên Kiều không biết chọn thực phẩm, nhưng cũng biết chọn mỹ phẩm dưỡng da. Rốt cuộc thì vẫn " Thuật nghiệp hữu chuyên công [2]".
"Em đó, trước khi ra ngoài cũng phải thoa lên. Bây giờ tuy không có nhiều nắng lắm, nhưng vẫn có tia tử ngoại."
Niên Kiều cầm một ít mỹ phẩm dưỡng da, nói với Đinh Tư Sổ, đứng trước gian hàng thoa thoa cái gì, xong rồi lại phun phun cái gì đó. Đinh Tư Sổ càng nghe càng không hiểu. Thấy Đinh Tư Sổ mơ màng, Niên Kiều cười cười.
"Từ từ sẽ hiểu, trước khi em học xong, chị sẽ giúp em thoa."
"Vậy nếu học không xong thì sao?"
"Không học cũng không sao." Niên Kiều chớp chớp mắt. "Chị sẽ luôn giúp em thoa."
Lại rải thính. Đinh Tư Sổ thật muốn cầm một quyển vở lên, ghi lại những lời không biết liêm sỉ này của Niên Kiều. Nếu học được một nửa công phu này của Niên Kiều, còn sợ tìm không thấy bạn gái sao?
"Chị cảm thấy chị rất có năng khiếu." Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong xe, Niên Kiều cũng không nhìn ra sự khác biệt, còn cầm một bó bông cải xanh lên nói. "Chọn rất tốt."
"Ừa." Đinh Tư Sổ mặt không đỏ tim không đập. "Niên tiểu thư chị rất có thiên phú."
"Nhưng chị vẫn không biết nấu ăn."
"Không biết cũng không sao mà." Chị đã tạo phúc một phương rồi đó.
"Em sẽ luôn giúp chị nấu sao?" Niên Kiều chớp chớp đôi mắt.
"...... Sẽ mà."
Niên Kiều cười cười, ngẩng đầu nhìn camera xung quanh, kéo Đinh Tư Sổ đến cạnh cửa. "Em thật tốt."
Tại một góc chết của camera, Niên Kiều đã hôn lên vành tai Đinh Tư Sổ.
Đinh Tư Sổ sờ sờ vành tai, lúc tính tiền cô còn quay đầu lại nhìn vào mắt Niên Kiều. Niên Kiều đang mang khẩu trang, trong mắt tràn ngập ý cười. Nhìn ngược nhìn xui, Niên Kiều vẫn giống một tra nữ trăng hoa. Tra nữ rất biết đùa giỡn, thật giống những gì chị họ nói, cô đã hoàn toàn bị Niên Kiều mua chuộc rồi.
-
Lúc Đinh Tư Sổ nấu cơm trưa, Niên Kiều cũng lăn tăn chạy tới phụ, vừa xem cô nấu, vừa giúp cô rửa rau. Đinh Tư Sổ tương đối nhanh nhẹn, nguyên liệu đã được cô rửa sạch hết, Niên Kiều còn ở đó rửa bông cải xanh. Rửa vô cùng cẩn thận, ngón tay thon dài, không ngừng vuốt ve thân bông cải xanh. Lúc đầu Đinh Tư Sổ muốn giúp một tay, nhưng thấy Niên Kiều chà bông cải xanh như vậy, thì luôn cảm thấy trên người có chút ngứa, vì tối hôm qua cô vừa mới bị Niên Kiều sờ y như vậy. Sau khi rửa sạch, Niên Kiều vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt Đinh Tư Sổ bị khói hung đến đỏ bừng. "Nóng lắm hả?"
"Không......" Đinh Tư Sổ cầm bông cải xanh lên, cúi đầu bẻ ra làm hai. Niên Kiều ôm lấy cô, rồi hôn lên gương mặt cô, vô cùng tùy ý. "Khi nào thì có cơm ăn?"
"Chị đói bụng à?" Đinh Tư Sổ rửa sạch cà chua cho Niên Kiều.
Niên Kiều dựa vào một bên, thoạt nhìn có hơi ngượng ngùng. "Em còn chưa nấu xong, chị sẽ xem em như thức ăn mà ăn mất."
"Không phải đã ăn rồi sao?"
Niên Kiều cười cười. "Còn cần giúp một tay không?"
"Không sao." Đinh Tư Sổ nói: "Đợi thêm lát nữa."
Niên Kiều ở phòng bếp chờ đợi một hồi, bỗng ngoài phòng khách có tiếng máy điện thoại bàn vang lên, Niên Kiều