"Trước đây cô không phải như vậy."
Hoa Đồng hơi sửng sốt, đón nhận ánh nhìn từ Niên Kiều, rồi cười cười tiếp lời. "Đã lâu lắm rồi, hóa ra em vẫn luôn nhớ kỹ."
Hoa Đồng mỉm cười như vậy, khiến Niên Kiều hơi hoảng hốt, tựa như hết thảy chưa từng thay đổi. Quay về thời niên thiếu, nàng hay phàn nàn với Hoa Đồng, đâu có ai yêu đương như hai người, Hoa Đồng luôn lạnh nhạt mặc kệ nàng. Niên Kiều không khai ra Vu Đông Đông, không chỉ vì biết Vu Đông Đông không phải cố ý, mà còn vì áy náy trong lòng. Quả thật nàng đã từng theo đuổi Hoa Đồng.
Hoa Đồng nhìn Niên Kiều một hồi, rồi lại giơ tay lên vuốt ve gương mặt nàng, tựa như những xa cách mấy năm nay chưa hề tồn tại.
Năm mười bảy tuổi, Niên Kiều ký hợp đồng với Hoa Đằng. Vào độ tuổi dễ dàng rụng động nhất, Niên Kiều đã vừa kính vừa yêu một vị tiền bối vừa là thầy vừa là bạn như Hoa Đồng. Phần cảm tình đầy cấm kỵ của những năm tháng ấy, pha lẫn trong sự phản nghịch của tuổi trẻ bồng bột bóc đồng. Hoàn toàn không có gì không ổn.
Đối ngoại, nàng y theo hình tượng Hoa Đồng xây dựng cho nàng, nhận không biết bao nhiêu sự theo đuổi của các thiếu nam thiếu nữ. Đối nội nàng nóng bỏng theo đuổi Hoa Đồng. Mỗi đêm, nàng đều kề bên người Hoa Đồng, thì thầm vào tai cô bằng giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ mười tám tuổi. "Nếu như yêu người, em tuyệt đối không như hoa Đăng Tiêu kia, Mượn cành cao nơi người làm nổi bật bản thân mình......[1]"
Khi ấy Hoa Đồng luôn mỉm cười ngọt ngào. "Có phải quá quê mùa rồi không? Giờ này còn ai đọc《 Cây sồi 》[1] nữa chứ."
Hoa Đồng ở bên nàng vượt qua thời đại học, chọn kịch bản cho nàng đóng, ở bên nhìn nàng diễn xuất. Xuyên qua khoản thời gian mười năm ấy, Niên Kiều vẫn còn nghe thấy hai câu thơ 'Cây sồi' văng vẳng bên tai. "Tựa thể vĩnh viễn phân li, lại như trọn đời gắn kết".
Hoa Đồng nói cô già rồi, nhưng nàng không cảm thấy Hoa Đồng đã già, mà chỉ cảm thấy bản thân nàng đã già mất rồi. Chí ít hiện tại so với quá khứ, nàng đã thật sự trưởng thành hơn rất nhiều. Tựa như một bà cụ, ngồi trước máy chiếu phim, ôm một cuộn phim sớm đã ố vàng. Phần mở đầu lúc nào cũng vui vẻ, bao gồm cả lần đầu tiên nàng gặp Hoa Đồng. Bác gái dẫn nàng tới, Hoa Đồng đã bắt lấy tay nàng nói.
"Chào em, tôi họ Hoa."
Sau khi bác gái giúp nàng thương lượng, Hoa Đồng đã bảo đảm với bác. "Nếu chị không yên tâm, tôi có thể làm người đại diện của Niên Niên."
Khi ấy Niên Kiều cũng không hiểu lắm, chỉ nhìn người phụ nữ thanh lãnh trước mặt, lại hỏi thêm một câu. "Do chị phụ trách sao?"
"Phải, do tôi phụ trách." Từ đầu đến cuối, người phụ nữ năm ấy không hề nở một nụ cười. Rất giống một người nghiêm túc có trách nhiệm. Nghe câu hỏi non nớt của Niên Kiều, Hoa Đồng bèn quay đầu nhìn nàng nói. "Tôi sẽ phụ trách hết thảy công việc của em."
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng từ mắt đối phương, Niên Kiều chợt thấy được một tia ánh sáng, hình như cô ấy cười? Sau đó Niên Kiều cũng từng hỏi Hoa Đồng về chuyện này, Hoa Đồng lắc lắc đầu nói. "Chắc không đâu, lúc ấy em vẫn còn là cô bé miệng còn hôi sữa."
Hoa Đồng không ngờ sẽ có ngày cô lại thích cô bé năm ấy. Sau khi đọc được vài kịch bản nghệ thuật, Niên Kiều lại nói với Hoa Đồng, có lẽ em nhất kiến chung tình với chị, vì em thấy được ánh hào quang trong mắt chị.
Mới đầu, Hoa Đồng cũng không lập tức nhận lời quen nàng, cũng không nói về gia đình, mà chỉ nói về công việc. Nàng không hiểu hoàn cảnh gia đình của Hoa Đồng, chỉ cảm thấy hình như Hoa Đồng không yêu chồng mình, chí ít không yêu tới mức độ khoa trương như giới truyền thông hay nhắc tới. Dường như Hoa Đồng chỉ muốn hoàn thiện cuộc sống của chính mình, kết hôn sinh con đối với cô mà nói, giống như nghĩa vụ và bổn phận hơn. Về sau Hoa Đồng mới đồng ý ở bên Niên Kiều, trước khi gặp Niên Kiều, cô cũng không rõ tình yêu rốt cuộc là gì? Sau khi chồng cô ra ngoài ngoại tình, đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng đáng thất vọng. Tựa như một hạng mục đang tiến triển êm đẹp, bởi vì bên B có khuyết điểm mà thất bại.
Sau khi hai người mập mờ không bao lâu, thì vô tình bị bác gái phát hiện. Khi ấy Niên Kiều đang trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, ích lợi của giao ước vẫn chưa bàn xong. Bác gái với Hoa Đồng xung đột rất quyết liệt, bà đã từng dùng chuyện này để làm khó Hoa Đồng. Khi đó Niên Kiều vẫn còn đơn thuần, trong lòng chỉ có mình Hoa Đồng, cũng không hề biết mình đã tổn thương bác gái thế nào. Sau này khi xung đột với Hoa Đồng, nàng mới hiểu rõ đoạn chuyện cũ năm xưa. Năm ấy bác gái dễ dàng phát hiện, không hề giống ngẫu nhiên, mà giống bố cục do Hoa Đồng an bài hơn, bởi vì Hoa Đồng muốn nàng cắt đứt mắt xích cuối cùng giữa nàng và bác gái, đoạt được lợi ích sau cùng.
Sự cam đảm của tuổi trẻ chính là như vậy, dù biết mình bị lợi dụng, vẫn cứ đưa đầu ra cho người ta mặc sức chém giết.
Chỉ cần tôi có, chỉ cần người muốn.
Mấy năm gần đây, nàng với Hoa Đồng xung đột rất nhiều lần. Khi còn trẻ, nàng vẫn luôn tự mãn với cảm tình Hoa Đồng dành cho mình. Hoa Đồng không có cảm tình với người chồng trên danh nghĩa ấy, mà có cảm tình với nàng. Có đôi khi vì ở bên nàng, mà sẽ không về bên gia đình. Nếu hết thảy đều là tính toán thì sao? Hoa Đồng hiểu rõ nàng muốn gì và cần gì. Tình yêu, quan trọng hơn vật chất, nhưng nó lại chẳng đáng tiền bằng vật chất.
Đối với một người thực dụng mà nói, tình yêu là một thứ rất rẻ tiền. Đối với một người tình cảm mà nói, tình yêu là một thứ đáng trân quý nhất. Nếu hết thảy, đều vì Hoa Đồng muốn tốt cho nàng thì sao?
Trong cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều thứ bạn có thể mưu tính thiệt hơn.
"Tôi không phải Niên Kiều của trước kia." Niên Kiều nhìn Hoa Đồng trước mặt, nàng không hề né tránh sự vuốt ve của Hoa Đồng.
"Em đương nhiên không phải. Bây giờ em đã là đại minh tinh quang mang lóng lánh." Hoa Đồng nói: "Những gì tôi hứa với em, em làm được, tôi cũng đã làm được."
Trước đây khi ký hợp đồng, Hoa Đồng đã nói với nàng, "Niên Kiều, em sẽ trở thành đại minh tinh. Với dung mạo này của em, khí chất này của em, nên được ngàn người ái mộ, ngàn người theo đuổi."
"Chị luôn biết chọn những lời nói khiến người cảm động nhỉ?! Hệt như mối quan hệ của chúng ta, quả thực rất cảm động." Niên Kiều cười cười.
Khi còn trẻ, nàng luôn cảm thấy vết thương một khi đã nhiễm trùng, thì phải rạch ra hoàn toàn, rửa sạch đi thì mới có thể khỏi hẳn. Bây giờ không phải như vậy, vì đại đa số những vết thương, đều tự mình chậm rãi khép lại.
Tiễn Hoa Đồng đến cửa, Hoa Đồng lại bắt lấy tay nàng, ôm lấy nàng.
"Hẹn gặp lại, Hoa tổng." Thiên ngôn vạn ngữ, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại năm chữ này.
"Tôi chẳng phải là một người hào phóng đâu." Hoa Đồng ôm Niên Kiều, thì thầm vào tai nàng. Niên Kiều hơi sửng sốt, nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên trên hành lang vắng lặng. Nàng vừa quay đầu, đã mặt đối mặt với Đinh Tư Sổ.
"Ngủ ngon, Niên Niên." Giọng Hoa Đồng không hề nhỏ, cách nói cũng hoàn toàn khác xa mọi ngày. Ai cũng nghe ra tình cảm thân mật giữa hai người.
Chờ Niên Kiều đuổi theo Đinh Tư Sổ, bỏ Hoa Đồng lại một mình, cô mới bật cười nhạt một tiếng. Hãy xem như cô tiễn Niên Kiều trong đoạn đường cuối cùng thúc đẩy tình yêu này nảy mầm đi? Lúc quay người rời đi, mí mắt Hoa Đồng hơi rũ xuống. Đến cuối cùng cô cũng không vui.
"Niên