Lúc đi Shopping, Niên Kiều không mua gì, mà chỉ kêu Đinh Tư Sổ thử hai bộ đồ. Vừa rồi lúc thu dọn, Niên Kiều cũng nhìn kỹ toàn bộ quần áo của Đinh Tư Sổ. Ngoại trừ đồng phục, không có bao nhiêu quần áo. Bộ đồ Niên Kiều chọn cho Đinh Tư Sổ không hề có giá, khiến cô hơi sợ hãi. Lúc vào phòng thay đồ, cô không dám thử trước, mà lên mạng tìm kiếm. Con số trên mạng không đủ dọa người, nhưng vẫn đủ khiến cô phải khóc thét. Nếu đổi lại là chị họ thì sẽ không như cô bây giờ, chị ấy tình nguyện không ăn cơm, cũng phải mua quần áo. Quần áo đối với Đinh Tư Sổ không phải không cần thiết mà vì trước giờ cô đều sống trong quân ngũ. Ngay cả Vận tỷ, vào quân đội rồi cũng chỉ tùy tiện chọn đại đồ để mặc, phần lớn thời gian ai cũng mặc quân phục. Khi không còn áo để mặc Đinh Tư Sổ mới nghĩ đến chuyện phải mua. Nhưng bây giờ đi shopping với Niên Kiều, cô lại không muốn mua nữa. Chắp nhặt bấy lâu mới tiết kiệm được một ít tiền, cô không muốn tiêu phí trên quần áo.
Rất nhanh đã có tiếng đập cửa, giọng Niên Kiều vô cùng dịu dàng. "Thay xong chưa? Cho chị xem."
Đinh Tư Sổ lúc này mới chậm rì rì đi ra ngoài, quần áo do Niên Kiều chọn, cũng không nữ tính lắm, vì nàng biết Đinh Tư Sổ không quen mặc đồ quá nữ tính lộ vai hở bụng. Người đẹp nhờ lụa, Đinh Tư Sổ vừa đi ra, tuy rằng cô không thể hóa thân trở nên xinh đẹp lộng lẫy, nhưng nhìn ra được, quần áo này so với bộ quần áo vừa rồi sang trọng hơn nhiều. Niên Kiều cong cong khóe môi, quay Đinh Tư Sổ ra hướng gương, rồi vuốt ve cột sống của cô . "Ưỡn ngực ra."
"Đừng cứ như đàn ông." Niên Kiều nói.
"Òh." Bây giờ Niên Kiều mới thật giống đồng tính luyến ái? Ngẫm lại Hoa Đồng, Hoa Đồng quả thật rất có nữ nhân vị.
"Đâu em xem với, không thể không khen phẩm vị của Niên tiểu thư , Sổ Sổ thay đổi rồi." Trong bộ quần áo đắt tiền. Chị họ nhìn chăm chú Đinh Tư Sổ, lương tâm hoàn toàn không cắn rứt, khen phẩm vị của Niên Kiều đến ba hoa chích choè. Chị họ không phải nội ứng của tiếp thị chào hàng đi? Cũng không được trích phần trăm hoa hồng đi?
Trong tiếng khen ngợi của chị họ, Niên Kiều chỉ cười cười, nhìn Đinh Tư Sổ trong gương, rồi ôm lấy bả vai cô. "Em thích không?"
"Cũng được......" Tai Đinh Tư Sổ hơi hồng. "Chỉ là quá mắc."
Niên Kiều bật cười một tiếng. " Trước đó không phải phát tiền thưởng cho em rồi sao? Bây giờ em đã là đội trưởng rồi, tiền lương cũng không còn như trước nữa."
"Làm đội trưởng, cũng chỉ toàn mặc đồng phục, chẳng lẽ phải thêu đóa hoa trước ngực nữa à?" Đinh Tư Sổ nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em tiết kiệm tiền làm gì ?"
"Thì khi sinh nhật bạn bè, có thể mua quà." Đinh Tư Sổ cũng ngượng ngùng nói, cô vốn tính tiết kiệm tiền mua thứ gì lớn lớn một chút. Nhưng với số tiền ấy của cô, nào đủ mua xe, mua nhà chứ? Nói ra chỉ sợ người ta chê cười.
"Cũng có lý." Niên Kiều nói: "Thẻ ngân hàng của em đâu? Mua đi."
"......"
Đinh Tư Sổ tựa như một chút sóc con, vô tội mà ôm số hạt dẻ rừng mình mới tích góp được. Niên Kiều chẳng những moi ra hết, còn túm lấy chân cô, dốc ngược cô lên, vỗ vỗ lưng cô, đánh tới khi cô nôn hết hạt dẻ rừng ra mới thôi. Đây là toàn bộ lương thực Đinh Sóc dự trữ cho mùa đông. Lúc quay lại xe, Niên Kiều với chị họ ngồi ở băng ghế trước, Đinh Tư Sổ ủy khuất ôm túi lớn túi nhỏ, ngồi ở phía sau. Niên Kiều với chị họ cười đến vô cùng vui vẻ, mặc kệ Đinh Tư Sổ có bao nhiêu ủy khuất. Chờ chị họ xuống xe rồi, Niên Kiều mới quay đầu lại nhìn Đinh Tư Sổ, lúc này cô mới bò lên ghế lái phụ. Chị họ không vội vào nhà, cứ đứng ở ngoài cửa vẫy tay với hai người. Niên Kiều cũng khẽ vẫy tay, còn Đinh Tư Sổ thì cứ thất thần. Niên Kiều khẽ vuốt lên đầu cô. "Phải đi rồi, mau chào tạm biệt chị họ đi."
Niên Kiều nói kiểu này, cứ như phụ huynh đang dạy dỗ con em. Đinh Tư Sổ thì vẫn còn đắm chìm trong bi thống vì "Quốc khố thiếu hụt" . Muốn cười cũng không thể cười, cô yết ớt vẫy tay chào chị họ, tâm tình Niên Kiều khá tốt, nhìn bộ dáng tiểu Đinh Tư Sổ thê thảm, còn cong môi mỉm cười.
=
"Mua quần áo mới rồi, có thể vứt hết quần áo cũ đi." Sau khi về tới nhà, Niên Kiều không còn giống phụ huynh, mà trở thành nữ vương. "Bộ này, còn có bộ này, tất cả đều có thể vứt. Đi ra ngoài có thể đụng hàng một trăm lần."
"Chị em nói nhìn được mà."
"Phải không?" Niên Kiều kiểm kê một chút, rõ ràng không để ý lời cô nói. "Được rồi, vứt hết đi."
Vì "lỗ lã tài chính" dẫn phát bi thống, Đinh Tư Sổ lập tức bị kích động, cực kỳ giống đứa trẻ vào tuổi dạy thì đầy phản nghịch, vẫn muốn mặc những bộ đồ như trên rừng trên rú ấy. "Không cần, em thích, em thấy mặc thoải mái."
"Vậy những bộ chị chọn thì không thoải mái?"
"......" Sao có thể thế này được?! Cô phản nghịch chưa đầy nửa giây, Niên Kiều đã lôi cô xuống. "Em cũng bỏ tiền ra mà, vứt hết lãng phí lắm."
"Nhưng trong nhà không có chỗ nào cần giẻ lau."
"......" Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì quần áo của cô chỉ có thể làm giẻ lau!?
Thấy cừu con xù lông, Niên Kiều bèn vuốt vuốt lông xuống. "Vậy thương lượng lại một chút."
"Chị nói đi."
"Mấy bộ quần áo chị chọn vừa rồi, đều hy vọng em mặc, em lại cứ muốn mặc những bộ này, thì không thể mặc những bộ chị chọn." Niên Kiều nói: "Nếu em chịu mặc, mặc đến khi chị cao hứng, chị sẽ bù tiền tiêu vặt cho em."
Nói đến "Tiền tiêu vặt", cô bé tuổi dạy thì đầy phản nghịch lập tức nhún nhường. Đinh Tư Sổ ngẩng đầu nhìn Niên Kiều, ánh mắt tràn ngập "Sao chị không nói sớm".
Vuốt lông xong, Niên Kiều lại nhìn đống quần áo trước mắt. "Vậy những bộ này......"
"Để em đi vứt."