Viện trưởng Lưu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bác sĩ Mạc, bà quen với vợ và con của Trầm Trường Phong, bà khoan hãy để bọn họ xuất viện, hãy thăm dò ý tứ của họ xem, rốt cuộc là ai, làm sao chữa khỏi cho Trầm Trường Phong.
Nếu như có thể làm rõ chuyện này, thì sẽ mang lại tác dụng phát triển to lớn cho nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta, thậm chí là đối với nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của cả nước! Vì vậy, trước khi làm rõ chuyện này, tuyệt đối không thể để Trầm Trường Phong xuất viện, hãy giữ yên bọn họ, biết không?”
“Chuyện này...!được rồi, tôi sẽ làm.”
Viện trưởng Lưu cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Ông ta không ngờ, hôm qua ông ta mới nói với người tại to mặt lớn kia rằng tình trạng bệnh thế nào, ở trong nước không thể nào chữa khỏi được.
Kết quả ngay hôm đó đã có một ca khỏi bệnh rồi, lại còn ngay dưới mí mắt ông ta.
Chỉ đáng tiếc, ca khỏi bệnh đó không phải là ông già trong nhà người tại to mặt lớn kia...!
Nhưng mà, nếu đã có người khỏi thì có lẽ có thể làm rõ, rốt cuộc là khỏi thế nào.
Nếu có thể hiểu rõ ràng, thì sẽ có thể chữa khỏi cho người già kia rồi.
Nếu ông già kia được chữa khỏi trong bệnh viện của ông ta, vậy lợi ích của ông ta...!
Viện trưởng Lưu đột nhiên nóng lòng, không kịp chờ đợi mà cầm tài liệu về ca bệnh của Trầm Trường Phong đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Lúc này, trong phòng bệnh, một ông già đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh.
Ngoại trừ hai y tá chăm sóc cho ông ấy, còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ đó chính là người tên Minh Châu kiêu căng ngạo mạn, bị mẹ Trầm làm đổ chén canh gà,
“Viện trưởng Lưu, sao ông lại đến đây?” Người phụ nữ quét mắt nhìn viện trưởng Lưu một cái, bình thản nói.
Dù đang đối mặt với viện trưởng của bệnh viện tốt nhất Giang Lăng, bà ta vẫn hơi tỏ ra kiêu ngạo.
Viện trưởng Lưu nhìn thấy người phụ nữ, bình tĩnh nói: