Câu trả lời của cô khiến người phụ nữ kia ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Bà ta hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tốt nhất cô hãy nói ra, như vậy đối với mọi người đều tốt.
Nếu không, rắc rối của cô không chỉ có vấn đề sáu mươi vạn đầu, mà là...”
Sau đó, bà ta nhìn hai vệ sĩ mặc áo đen ở sau lưng, tiếp tục lạnh giọng nói: “Cho dù cô không chủ động nói ra, tôi cũng có một trăm cách để khiến cô nói ra! Tốt nhất có thông minh một chút, đừng ép tôi dùng thủ đoạn bất chính, đến lúc đó cô không những không có được gì, mà còn phải chịu những việc không tốt nữa đấy...”
Trầm Y nghe thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cắn răng nói: “Bà uy hiếp tôi?”
Vẻ mặt người phụ nữ loé lên tia khinh thường, bình thản nói: “Uy hiếp cô thì sao? Một ranh con như cô có thể bị tôi uy hiếp là một vinh hạnh rồi!”
“Bà!”
Sắc mặt Trầm Y vô cùng khó coi, hít sâu một hơi, giọng điệu cứng rắn nói: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với bà, mời bà rời khỏi đây, đừng làm phiền bố tôi nghỉ ngơi! Còn về việc bồi thường, bà đến tòa án kiện chúng tôi đi, đến lúc đó tòa án phán bao nhiêu tiền thì chúng ta sẽ bồi thường bấy nhiêu tiền.
Bây giờ mời bà rời khỏi đây!”
“Nhóc con, cô thật là không biết tốt xấu!” Sắc mặt của người phụ nữ không vui, đè nén lửa giận.
“Mời bà rời khỏi đây!”
Trầm Y tiếp tục giữ giọng điệu cứng rắn, đã hoàn toàn trở mặt với người phụ nữ này.
Sắc mặt của người phụ nữ u ám, nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn của Trầm Y, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Hay lắm con ranh, dám nói chuyện với tôi như vậy, thật là muốn bị đánh mà, hôm nay tôi sẽ cho cô một bài học!”
Nói xong, bà ta không hề báo trước mà đột nhiên đánh một bạt tay về phía mặt Trầm Y.
Sắc mặt Trầm Y thay đổi, nhưng không thể nào tránh kịp.
Lúc này, mẹ Trầm đột nhiên chặn ngay trước người Trầm Y, đỡ lấy cái tát này thay cô.
Cái tát