Lâm Bán Thanh nói xong, Lâm Vân lập tức thất thần, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói: "Cho dù như thế nào thì cậu ta không phải là địch, cũng không phải người bên kia.
Tuổi tác của hai đứa cũng không chênh lệch lắm, chính là có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Dựa vào trí thông minh của Ban Thanh thì bố tin là nhất định có thể nhanh chóng trai ra được chuyện bên trong, nhưng mà nhớ kỹ, không thể tùy tiện lật mặt với
cậu ta."
Lâm Bán Thanh nghe thế, khẽ nhếch môi đáp: "Con đang có dự định như thế..."
Có Lâm Vân ở đây, tất cả các cuộc kiểm tra đều được bật đèn xanh, rất nhanh ông ta đã nhận được kết quả kiểm tra rồi.
“Thật kỳ lạ, khối máu đông trong đầu ông cụ ít nhất đã tan bớt một nửa rồi! Hơn nữa còn tránh khỏi vùng chèn lên dây thần kinh, rốt cuộc là làm sao lại được như vậy nhỉ? Với tình hình này, cho dù không tiến hành phẫu thuật thì chỉ cần ý chí của ông cụ đủ mạnh, có khả năng sẽ tỉnh lại được!”
Viện trưởng Lưu nhìn kết quả kiểm tra, kinh ngạc nói.
Ông ta rất muốn Lâm Vân nói cho ông ta biết rốt cuộc là ai làm tất cả những điều này nhưng Lâm Vân sau khi nghe xong phân tích của ông ta, sắc mặt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn không có ý nói cho ông ta biết.
Ông ta cũng không nhiều lời, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lưu, trở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Vẻ mặt vui mừng, ông ta trực tiếp nắm lấy tay của Tiêu Sách, kích động nói: “Em trai Tiêu Sách! Cậu đúng là giỏi quá, ông cụ thật sự có chuyển biến tốt đẹp rồi,