“Minh, cậu nói vào điểm chính nhanh đi, rốt cuộc làm đàm phán được giá cả như thế nào? Cậu cứ lảm nhảm mãi, tôi sốt ruột chết rồi.” Phương Bác nói.
Cổ Minh cười nhạt: “Thằng nhóc cậu, vội gì chứ! Cậu đoán xem.”
“Bốn đồng?” Phương Bác trực tiếp nói.
“Đoán nữa đi!”
“Lẽ nào là ba đồng năm?”.
“Ba đồng ba một đôi! Tôi đã xem qua hàng rồi, chất lượng chắc chắn có thể đáp ứng được yêu cầu của anh Sách, nhưng mà sau đó, tôi vẫn phải giám sát chặt chẽ đảm bảo chất lượng, để tránh cho bọn họ giở trò lừa gạt.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, nhất thời có chút không nói nên lời nhìn Cố Minh, trước đó theo những gì anh tìm hiểu, nếu đặt làm dép lê theo yêu cầu của anh thì cả năm đồng một đội đã tốt lắm rồi, còn phải số lượng lớn mới được.
Mà Cố Minh, quả nhiên đã ép giá xuống chỉ còn ba đồng năm một đôi, chẳng trách đối phương tức giận không thèm giữ cậu ở lại ăn cơm trưa.
Chỉ sợ với giá cả này, nhà mấy căn bản là không có lợi nhuận hoặc là không có được bao nhiêu lợi nhuận, cũng chỉ là để công nhân trong nhà máy có việc làm, không đến mức trả lương một cách vô ích mà thôi.
Anh giơ ngón cái ra nhìn Cố Minh: “Làm tốt lắm, sau này chuyện đàm phán sẽ giao cho cậu.”
Cố Minh nhếch miệng cười, nhưng rất nhanh lại nhíu mày nói: “Nhưng mà, đối phương cũng đưa ra một vài điều kiện, đối với chúng ta mà nói chỉ sợ còn có khó khăn rất lớn.”
“Nói xem nào, đối phương có điều kiện gì.”
“Nhìn chung, đối phương đã đưa ra hai phương án hợp tác, chỉ có giá cả ở phương án một mới là ba đồng ba, nếu không