Tiêu Sách cười nhạt nói: "Tôi đâu biết tại sao anh ta lại muốn đối phó cậu, nhưng mà muốn biết cũng không khó.
Cứ để người này gọi điện cho đại ca của cậu ta, sau đó hỏi một chút là biết thôi.
Nếu như người này nói dối, vậy Đằng Phát nhất định sẽ không xuất hiện, tới lúc đó cậu cứ từ từ trừng trị cậu ta.
Nếu như cậu ta không nói dối thì Đằng Phát sẽ xuất hiện, chúng ta cứ tóm lấy Đằng Phát thì sẽ biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì cậu thôi."
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác lập tức sửng sốt, sau đó mắt sáng rực.
Cậu ta cúi người lôi người thanh niên mới vừa bị tát đến lơ ngơ kia lên, hung dữ nói: "Oắt con, tạo mặc kệ đại ca của mày có phải là anh Phát hay không.
Nói chung, ai bảo mày tới theo dõi tao thì gọi cho người đó rồi dắt tới đây cho tao.
Nếu không, đêm nay mày cứ từ từ chịu dày vò đi."
Người thanh niên kia nghe vậy lập tức run rẩy, sắc mặt còn khó coi hơn so với khi nãy.
Nhưng Phương Bác không cho người kia có thời gian suy nghĩ, trực tiếp móc điện thoại của gã ra bắt gã gọi điện thoại.
Người thanh niên chỉ có thể run rẩy cầm lấy điện thoại, sau đó hít một hơi đợi đầu dây bên kia nhấc máy: "Alo, anh Sóng, em là Da Thỏ...!Dạ, em vẫn còn đang ở đây sít sao theo dõi, thằng nhóc đó đã trở về nhà rồi, em còn tận mắt nhìn thấy nó vào trong nhà, hơn nữa cũng uống say mèm cả rồi.
Đây nhất định là cơ hội tốt, mấy anh mau chóng tới bắt đi!"
Cúp máy, người thanh niên đó run rẩy nhìn Phương Bác và Tiêu Sách, âm thanh nức nở nói: "Anh hai, tôi thật sự không có nói dối, cầu xin các anh tha cho tôi đi."
Phương Bác hừ lạnh: "Đợi chốc nữa đại ca mày tới thì dĩ nhiên sẽ biết mày có nói láo hay không, cứ chờ ở đây cho tao."
Nói xong, Phương Bác nhìn về phía Tiêu Sách: "Anh Sách, lỡ như đối phương thật sự là anh Phát, bọn họ còn đông người thì làm sao đây?"
Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Tới lúc đó cậu cứ đứng một bên nhìn là được, mặc kệ người đến là ai, lén lén lút lút ra tay với Tiểu Bác cậu, vậy chỉ có một kết cục!"
Nói xong, ánh mắt của Tiêu Sách thoáng trở nên lạnh lẽo.
"Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đón khách!" Tiêu Sách điềm đạm nói.
Phương Bác và Cố Minh thấy Tiêu Sách sắp sửa đích thân ra tay lại cảm thấy vô cùng hàng phấn, Phương Bác mở miệng nói: "Anh Sách, lần này anh làm chậm lại một chút để bọn em nhìn rõ hơn nha.
Ít gì cũng phải học hỏi được hai chiều, sau này việc dọn dẹp đám lâu la đó cũng không cần anh tự tay làm nữa."
Tiêu Sách cười nhạt: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tầm khoảng mười lăm phút sau, ba người ở trên ban công tầng hai đã nhìn thấy có một chiếc xe van chạy tới đỗ trong một góc tối, từ trên đó đi xuống tầm mười ba, mười bốn người đàn ông.
Dẫn