Khóe miệng Tiêu Sách khẽ run lên, anh mặc kệ cô ấy.
"Nói đi, em tìm tôi có việc gì?"
Anh không biết nhiều về Mân Nhi, nhưng cũng không hiểu tại sao, anh luôn cảm thấy có chút thân thiết với Mân Nhi, cảm thấy cô ấy có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Giống như một cô em gái nhỏ, nên khi Tiêu Sách ở gần cô ấy anh cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
Mân Nhi mỉm cười, đột nhiên ôm lấy cánh tay Tiêu Sách, làm nũng nói: "Anh Tiêu Sách, không có việc gì thì em không thể đến tìm anh sao? Hôm nay anh có thể đi chơi với Mân Nhi không?"
"Không!" Tiêu Sách không hề do dự nói, mặc dù anh không bận việc gì, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian đi chơi với cô nhóc này.
Mẫn Nhi nghe xong đột nhiên mím chặt môi, đáng thương nói: "Anh Tiêu Sách, hôm nay là sinh nhật của Mân Nhi, Nếu anh không đi cùng em, thì em chỉ có thể...!Chỉ có thể..."
Tiêu Sách vô cùng ngạc nhiên, nhìn cô ấy giống như sắp khóc, anh nhất thời có chút mềm lòng.
Anh không còn cách nào chỉ có thể nói: "Được rồi! Được rồi! Đừng giả bộ đáng thương ở đây, tôi đi mừng sinh nhật với em được chưa? Đi thôi!"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, vẻ mặt Mân Nhi lập tức trở nên vui vẻ: "Anh Tiêu Sách, em biết
anh là người tốt nhất!"
Nói xong, cô ấy kiễng chân định hôn lên mặt Tiêu Sách, nhưng lại bị Tiêu Sách dùng lòng bàn tay chặn lại, Tiêu Sách nhìn cô ấy nói không nên lời: “Đàng hoàng một chút cho tôi! Cô nhóc như em còn chưa thành niên, học ở đâu hành động như vậy thể? Nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng tôi biến thái!”
Mẫn Nhi nghe vậy lập tức bĩu môi.
Lúc này Tiêu Sách lại đột nhiên sửng sốt, dừng lại nói: "Không đúng, tôi nhớ lần trước em nói với tôi, em đã thành niên, mới thành niên được mấy tháng, sao hôm nay lại sinh nhật? Em sinh nhật bao nhiêu tuổi? Mười tám? Hay mười chín? Em đang gạt tôi sao?"
Sau khi Tiêu Sách nói xong, gương mặt Mân Nhi chợt đờ ra.
Cô ấy ngượng ngùng nói: “Chuyện này, lần trước em đã nói dối anh.
Mân Nhi ghét người khác nói em chưa trưởng thành, dù sao cũng chỉ cách vài ngày thôi nên em đã nói dối anh, anh Tiêu Sách, anh đừng giận! Hôm nay thật sự là sinh nhật của Mân Nhi, sinh nhật lần thứ mười tám, sinh nhật quan trọng nhất trong cuộc đời, anh đừng tức giận!”
Tiêu Sách không nói gì chỉ nhìn Mẫn Nhi,