Trao đổi số điện thoại với Ôn Liễu xong, Tiêu Sách lại thanh toán tiền xe cho cô ấy, sau đó vẫy tay chào tạm biệt người kia.
Tiêu Sách thiết nghĩ, do kinh tế gặp khó khăn nên Ôn Liễu mới phải mạo hiểm đi mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi trong trường học.
Cho nên, anh dứt khoát làm người tốt tới cùng.
Đợi tới lúc Ôn Liễu rời đi, Tiêu Sách và Phương Bác mới cùng nhau đi tới khu nhà ổ chuột.
Vừa về tới nhà, anh đã nhận được tin nhắn của Ôn Liễu gửi tới.
Anh Tiêu Sách, tôi đã về ký túc xá an toàn rồi.
Hôm nay thật sự cám ơn anh, hôm nào tôi nhất định mời anh ăn cơm.
Còn nữa, anh hai Tiêu Sách, anh vừa mới nãy rất đẹp trai!
Tiêu Sách đọc tin nhắn xong khẽ mỉm cười một tiếng, như này là được người ta tôn sùng rồi nhỉ.
"Nghỉ ngơi cho tốt, có khó khăn thì tìm cách khác giải quyết, đừng đi tìm bọn cho vay nặng lãi trong trường nữa.
Ngủ ngon."
Tiêu Sách gửi một tin, sau đó chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi.
Hiện tại cũng đã gần ba giờ sáng rồi, tới làm ở quán bar cái gì cũng tốt, chỉ có một thứ không tốt duy nhất chính là thời gian làm việc quá muộn.
Cũng không phải Tiêu Sách không thể thức đêm, chủ yếu là vì thời gian làm việc của anh vừa khéo lại lệch với khoảng thời gian đi tắm của dì Hàn, chuyện này khiến anh rất rầu rĩ.
"Hay là, bảo dì Hàn sau này tắm buổi xế chiều nhỉ?"
Tiêu Sách thầm nghĩ tới, sau đó lại cười khổ một tiếng, cũng là tự mình nghĩ thế mà thôi.
Nếu anh dám nói ra, còn không phải sẽ bị dì Hàn bóp chết sao.
"Công việc hiện tại chỉ là tạm thời, đợi tới lúc nghĩ ra cách kiếm được một khoản tiền, sẽ có thể thực hiện kế hoạch của mình, tới lúc đó cũng được tự do giờ giấc rồi."
Tiêu Sách tự an ủi mình.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Sách lại bị một loạt tiếng gõ cửa đánh thức.
Ba giờ anh mới ngủ, lúc này vừa sáng sớm đã bị đánh thức nên vô cùng bực bội.
Mở cửa sổ ra lại nhìn thấy cô gái ngực to là Trầm Y, Tiêu Sách lập tức càng tức hơn.
Anh nhịn không được, nói: "Cô gái ngực to, cô có thôi đi không hả? Muốn đeo bám tôi hay gì."
Trầm Y cắn răng ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách, nghiêm túc nói: "Tiêu Sách, anh xuống đây chúng ta nói chuyện đàng hoàng, tôi cam đoan sau này sẽ không quấy rầy anh nữa."
"Không hơi đâu để ý tới cô, đừng phiền tôi nữa, nếu không tôi ngủ với cô đó!"
Tiêu Sách uy hiếp xong lập tức đóng sầm cửa sổ lại, tiếp tục ngã xuống giường mà ngủ.
Nhưng Trầm Y cũng không thèm quan tâm tới lời uy hiếp đó của anh, tiếp tục nói về phía cửa sổ: "Tiêu Sách, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu nói chuyện với tôi?"
"Tôi thừa nhận ngày đó tâm trạng của tôi không tốt, đối xử với anh rất tồi tệ, hiểu lầm anh.
Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"
Tiêu Sách không hề bị lay động, tiếp tục ngủ.
Không thể không nói, ấn tượng đầu tiên giữa người với người là rất quan trọng.
Mà ấn tượng đầu tiên của Tiêu Sách với Trầm Y thì ngoại trừ to lớn ra, còn lại đều là tồi tệ!
Tính khí tồi tệ, con người cũng tồi tệ.
Cho nên, cho dù Trầm Y bám theo anh mấy lần để nói xin lỗi, Tiêu Sách cũng không muốn tha thứ cho cô ấy.
Anh chính là muốn khiến Trầm Y cảm thấy khó chịu, cho cô ấy nếm trải cảm giác đó một chút.
Dĩ nhiên, ngoại trừ chuyện bị quấy nhiễu giấc ngủ ra thì Tiêu Sách cũng cảm thấy cảm giác này rất sảng khoái.
Đợi tới lúc Trầm Y lại gào một đợt ở ngoài cửa sổ, Tiêu Sách mới mở cửa sổ ra lần nữa.
Anh chậm rãi quay người, nhếch miệng nói: "Tôi nói này nha cô gái ngực to, cô bị lãnh đạo công ty phê bình rồi đúng không?"
"Để tôi đoán thử xem, tôi chế ngự được tên côn đồ ở dược phẩm Tinh Quang, tác phong cứu người đó nhất định đã được lãnh đạo của cô thấy được."
"Cô ta hoàn toàn bị tôi chinh phục, muốn tôi vào làm vệ sĩ cho mình cho nên mới bảo cô tới đây dắt tôi về, nếu như cô không làm được sẽ phải chịu xử phạt."
"Tôi đoán vậy có đúng không?" Tiêu Sách cười nói.
Trầm Y nghe xong thất thần, cắn chặt môi không nói lời nào, coi như là chấp nhận rồi.
Tiêu Sách cười, nói: "Cô nói xem hà tất gì mà cô phải như này chứ? Tôi có thể cảm nhận được cô hẳn là một người kiêu ngạo, mất việc thì vẫn có thể tìm lại, tại sao phải tới chỗ của tôi khép nép xin lỗi như thế?"
"Để tôi đoán thêm chút nữa, nhất định là cuộc sống của cô gặp phải vấn đề cho nên mới không thể để mất công việc này."
Tiêu Sách nói xong, Trầm Y trợn tròn mắt nhìn anh.
Tiêu Sách nhìn biểu cảm của cô ấy cũng biết được mình đoán đúng được tám mươi, chín mươi phần trăm rồi.
Nếu như không phải ác cảm đối với Trầm Y rất nặng nề, lúc này anh cũng sẽ không làm khó cô ấy vậy rồi.
Nhưng...!Không có nếu như.
Anh cười nói: "Tôi hoàn toàn đồng cảm với những gì cô đang cảm nhận, nhưng hết cách rồi, tôi sẽ không về với cô đâu, cô có xin lỗi như nào cũng vô dụng.
Đối với tôi mà nói, mỗi câu xin lỗi của cô có chút giá trị