May mắn thay, cách đó không xa có rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn nhẹ, Tiêu Sách chưa ăn gì từ lúc ngủ dậy, cũng không thèm đoái hoài đến Mẫn Nhi nên tự mình đi qua ăn.
Những người có mặt ở đây dường như không quan tâm đến anh, Tiêu Sách cũng vui vẻ ung dung.
Cho đến khi một cô gái đi về phía Tiêu Sách, cuối cùng ngồi bên cạnh anh, cô gái đó trông rất xinh đẹp, nhìn Tiêu Sách một cách nghiêm túc.
“Tại sao anh không ra chơi với họ?” Cô gái hỏi.
Tiêu Sách cười nhạt, nói: "Tôi còn chưa được ăn, trước tiên nhét đầy cái bụng rồi tỉnh tiếp, hơn nữa tôi cũng không thích những dịp như vậy, tôi cũng không quen biết gì họ"
Cô gái gật đầu nói: "Tôi tên là Tô Tuyết, là bạn thân của Mẫn Nhi, anh tên gì? Hình như anh đến đây cùng với Mân Nhi, không phải là bạn trai của cô ấy đấy chứ?"
Tiêu Sách nghe thấy nhanh chóng lắc đầu: "Tôi tên là Tiêu Sách, tôi không phải bạn trai của cô ấy, tôi chỉ là một người bạn."
"Không phải là bạn trai của cô ấy sao? Thật kỳ lạ.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Mân để người con trai nào đi gần cô ấy như vậy.
Sáng nay tôi nói tôi sẽ đi cùng cô ấy, mà cô ấy bảo phải đi đón một người rất quan trọng, hóa ra là anh rồi...!Anh là người đầu tiên được cô ấy coi là người quan trọng đấy.
"
Tô Tuyết cười nói.
Tiêu Sách cười nhạt rồi chuyển chủ đề: "Cô rất hiểu Mẫn Nhi sao? Cô ấy là người như thế nào?"
Nhìn thấy Tiêu Sách thay đổi chủ đề, Tô Tuyết không hỏi đến tận cùng mà tiếp theo lời của Tiêu Sách: “Hạ Mân rất thẳng thắn, đơn thuần, dịu dàng, rất có tài, thông minh lanh lợi, hiền lành được mọi người yêu mến.
Dù sao thì cũng tốt hơn tôi, con trai thích cô ấy thì nhiều lắm.
Tiêu Sách vừa nghe xong thì ngây người, kinh ngạc nhìn Tô Tuyết.
Anh nói không nên lời: "Cô Có chắc là cô đang miêu tả Mân Nhi không? Hay là lỗ tai của tôi có vấn đề? Những lời này, không phải là cô ấy bắt cô phải nói thế đấy chứ? Có phải là đã chuẩn bị trước bản thảo rồi không? Cô ấy rốt cuộc đã đưa cho cô bao nhiêu lợi ích để cô nói những lời trải lương tâm mà không chớp mắt thế này?"
Tiêu Sách nói xong, Tô Tuyết đột nhiên che miệng cười.
Khi cười, đôi mắt cô ấy cong thành hình lưỡi liềm, trông rất dễ thương, cô ấy nói: "Chưa gì đã bị anh phát hiện ra rồi, những lời này đúng là theo bản thảo của Hạ Mân viết xong từ tối qua, hôm nay để tôi nói cho anh nghe, dù sao, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, tin hay không thì đó là việc của anh."
Tiểu Sách nghe xong trợn tròn mắt, trong lòng có chút bối rối, Tô Tuyết đang nói đùa hay đang nghiêm túc?
Lúc này anh luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh không thể nói rõ ra được.
Tuy rằng