Anh quay trở lại nhà vệ sinh trước đó, đánh thức hai người bị anh đánh bất tỉnh, sau đó nhìn họ một cách thản nhiên.
Hai người lờ mờ tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Sách thì nhất thời sắc mặt thay đổi, làm ra động tác đề phòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên nhóc, cậu dám động tay sao? Cậu đã làm gì bọn tôi?”
Tiêu Sách cười nhạt, anh nói: “Đừng căng thẳng, các anh không có sao hết, chỉ là tôi không quen để người khác nhìn tôi đi vệ sinh mà thôi, bây giờ tôi đi vệ sinh xong rồi, chúng ta quay về nhé.”
“Cậu!” Sắc mặt của hai người rất khó coi.
Hai người căn bản không tin Tiêu Sách đánh họ bất tỉnh chỉ vì không muốn họ ở bên cạnh nhìn thấy, nhưng khắp người họ thực sự không sao cả, cũng không mất thứ gì.
Nghĩ đến việc Tiêu Sách đánh họ bất tỉnh trong nháy mắt, lúc này ngoài sắc mặt của họ khó coi, họ cũng không dám nói lời hung hãn nào.
“Các anh không đi, vậy tôi có thể tự mình quay về rồi.” Tiêu Sách nói xong thì cất bước đi về
đại sảnh, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trở về đại sảnh, Tiêu Sách phát hiện lúc này bầu không khí trong sinh có chút không ổn.
Sắc mặt của Lâm Bán Thanh và ông già đó không dễ coi cho lắm, mà trên mặt hai người Long Thất, Long Ngũ đều bị thương, tay phải của Long Thất đang cầm cổ tay trái, hẳn là gãy tay rồi.
Còn sắc mặt của hai người Lâm Khôn và Lâm Triệt ở đối diện thì vô cùng bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên ở phía sau Lâm Triệt đó, lúc này khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, sắc mặt khinh thường, hai má hơi đỏ hồng, hiển nhiên vừa rồi là anh ta ra tay.
Nhìn thấy Tiêu Sách quay lại, đôi mắt của Lâm Bản Thanh nhất thời sáng lên, cô ấy nhanh chóng cất tiếng nghênh đón.
“Thế nào? Tìm thấy ông nội không?” Lâm Bán Thanh nhỏ giọng hỏi đầy kỳ vọng.
Tiêu Sách lắc đầu, anh thấp giọng nói: “Ông cụ Lâm không ở đây, nhưng tôi nghe lén được một số tình hình, đợi lát nữa tôi sẽ nói với cô, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Bản Thanh nghe thấy Tiêu Sách không tìm được ông nội, trong mắt chợt lóe lên một tia thất vọng.
Cô nói một cách nghiêm