Mặc dù Ôn Liễu không tin, nhưng Tiêu Sách cũng sẽ không giải thích rõ ràng với cô, bởi vì khí công vô danh và khí trong cơ thể chính là bí mật lớn nhất của anh.
Cho đến bây giờ, Tiêu sách cũng không dám nói với bất kỳ ai.
Trong mấy năm qua, anh ấy cũng đã bí mật thử đi tìm hiểu xem liệu còn có người nào khác trên thế giới này giống như anh, đã thực sự luyện ra “khí” hay không.
Tiêu Sách đã từng đi gặp vô số những người được gọi là “bậc thầy khí công, người có năng lực đặc biệt, nhưng phát hiện toàn bộ đều là những kẻ gạt người.
Ngoài bản thân anh ra thì Tiêu Sách không tìm được người nào trong cơ thể có “khí” giống với anh, cho nên Tiêu Sách cũng không dám nói chuyện này với bất kỳ ai.
Vì thế, anh âm thầm luyện tập khí công vô danh trong suốt tám năm mà ngay cả một người để cùng nghiên cứu thảo luận cũng không có.
Ngay cả lão già kia, sau khi dạy anh khí công vô danh thì không còn quan tâm đến nữa, cũng không hỏi han gì đến tình hình luyện tập của anh, như thể ông ta đã quên mất vây.
"Tôi thực sự không sao, bây giờ tôi khỏe hơn bao giờ hết, không tin thì thì cô sờ thử xem..."
Tiêu Sách cười, nói với Ôn Liễu, anh vốn là mong cô có thể yên tâm, nhưng khi anh nói xong lại phát hiện khuôn mặt thanh tú của Ôn Liễu lập tức đỏ lên rồi cúi đầu xuống.
Lúc này Tiêu Sách mới kịp phản ứng biết hai chữ sờ sờ mà mình đã nói lại khiến cho Ôn Liễu nghĩ nhiều rồi.
Điều này nhất thời khiến Tiêu Sách chẳng biết phải làm sao, anh biết có lẽ sau hôm nay, anh đã không còn cách nào có thể giải thích rõ ràng, Ôn Liễu sẽ luôn cho rằng anh lén lút chạm vào cô.
Nhưng mà sau khi Ôn Liễu nghe Tiêu Sách nói vậy, cô cũng không khăng khăng muốn anh đến bệnh viện nữa.
Ngay sau đó, hai người bắt một chiếc taxi.
"Tôi...!Tôi quay về trường học.." Ôn Liễu do dự một chút rồi nói.
Tiêu Sách gật đầu, đưa Ôn Liễu đến dưới lầu ký túc xá nữ của trường, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật