“Chào buổi sáng” Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn vào cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, rõ ràng là đêm qua ngủ không ngon nhưng tinh thần rất phấn chấn, nhìn Tiêu Sách mặt mày kích động.
Tiêu Sách thản nhiên cười, sau khi ngâm thuốc xong tố chất cơ thể đã được tăng lên rất nhiều, anh cũng đã tự mình trải qua chuyện đó.
Vì vậy, Tiêu Sách biết chính xác lý do tại sao Thiên Diệp lại phấn khích, bản thân anh cũng từng phấn khích đến mức cả đêm không ngủ, có điều tuy mấy lần trước ngâm thuốc hiệu quả tăng rất lớn, nhưng thực sự thay đổi được thì cần phải hoàn thành toàn bộ quá trình ngâm thuốc mới được, nếu không khó có thể thoát được cực hạn của con người.
Bây giờ phấn khích, vẫn còn sớm.
Thiên Diệp không nói gì nhiều với Tiêu Sách, cô ta là tâm phúc thực sự của Cao Cấn Bằng, chuyến đi đến thành phố Thâm Hải lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, không thể xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, cô ta cần tự mình chuẩn bị tốt mọi thứ.
Mà Tiêu Sách tuy rằng có được ấn tượng tốt và sự tin tưởng của cô ta, nhưng có một số thử, cô ta cũng không thể nói hết với Tiêu Sách, cho nên Tiêu Sách chỉ biết được nơi đến chứ không biết được bố trí cụ thể ra sao.
Ngay đến cụ thể tại sao đến Thẩm Hải, Tiêu Sách cũng không biết.
Mãi đến gần tám giờ, Tiêu Sách mới nhận được thông báo của Thiên Diệp-lái xe đến thành phố Thâm Hải!
Thành phố Giang Lăng cách thành phố Thâm Hải hơn một nghìn km, nếu lái xe mà nói, thì ít nhất phải mất mười hai giờ.
Nhưng lúc nghe đến là lái xe đi, Tiêu Sách nhịn không được ngây ra một lúc, có điều rất nhanh đã bình thường trở lại.
Di chuyển bằng đường sắt cao tốc hay máy bay thì nhanh hơn cũng đỡ phiền phức hơn nhưng nếu làm vậy thì tung tích của họ càng khó mà giữ được bí mật, rất có thể sẽ có người theo dõi thông tin mua vé, biết trước thời gian đi và điểm đến của họ, sau đó sớm có sự sắp xếp, tìm cơ hội đảnh lén bọn họ.
Duy chỉ có lái xe đến đó, chỉ cần ẩn giấu tốt thì chẳng ai biết được nơi bọn họ muốn đến.
Hơn nữa, tuy là phải lái xe suốt mười mấy tiếng đồng hồ nhưng ba người Hoàng Mãnh, Tiêu Sách và Thiên Diệp đều sẽ thay nhau lái, đường đi cũng sẽ không quá mệt.
Lúc xuất phát, Tiêu Sách nhìn thấy Hoàng Mãnh.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy Hoàng Mãnh cũng giống Thiên Diệp, tựa hồ anh ta cũng ngủ không ngon, đôi mắt có chút mệt mỏi.
Hoàng Mãnh liếc nhìn Tiêu Sách và Thiên Diệp, sau đó cụp mi xuống, không biết đang nghĩ gì, nhắm mắt lại đợi Cao Cấn Băng đến rồi mới lên đường.
Chỉ có bản thân anh