Thi thể của mấy tên sát thủ khi nãy chất đống ở đây, Tiêu Sách dùng một tay xách một tên lên chắn ở trước người, sau đó mạnh mẽ xông ra ngoài.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Trong chớp mắt, một loạt tiếng súng vang lên, đạn không ngừng xả lên trên thị thể ở trước mặt của Tiêu Sách.
Tiêu Sách đã có chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, vẻ mặt cũng không chút nào sợ hãi, chớp mắt đã tìm được vị trí của bốn tên.
Ngón tay vung lên, đinh sắt lập tức được phóng ra ngoài!
Áááá!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa màn trời đêm tăm tối, bốn tên sát thủ mai phục ở ngoài cửa đã lập tức ngã phịch xuống đất, ấn đường cũng túa máu đỏ tươi, chết ngay tức khắc.
Nhưng giây phút này Tiêu Sách cũng không hề nới lỏng cảnh giác, bởi vì anh vẫn chưa phát hiện được vị trí của tên thứ năm.
Đoàng đoàng đoàng!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một loạt tiếng súng dày đặc xả tới, lại là phát ra từ bên cạnh của Tiêu Sách!
Phản ứng của Tiêu Sách đỏ nhạy để nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng xoay người một cái né đi.
Nhưng lập tức cũng cảm nhận được vai của mình tê nhức một đợt, đạn bị kẹt vào trong
thịt khiến máu tươi chảy ròng!
Thế nhưng anh cũng không hề nhíu mày, cả người lại lập tức xoay một cái, nhanh tay rút ra
một cây đinh sắt phóng tới.
Phập!
Tiếng súng đang nổ ra, lập tức im bặt!
Năm tên sát thủ đã bị giết, khu vực xung quanh yên tĩnh hẳn.
Tiêu Sách nấp sau boongke, anh cau mày, kiểm tra vai mình, viên đạn từ phía trên bắn chéo vào vai, xuyên qua da và dính vào máu thịt.
May mắn thay, sát thủ chỉ sử dụng súng lục thông thường chứ không phải súng trường ngắm bắn cỡ nòng lớn.
Bằng không, cho dù thân thể của Tiêu Sách được bôi thuốc tăng cường, so với người thường cũng mạnh hơn rất nhiều, sợ rằng anh cũng sẽ bị thương không nhẹ, chí ít cũng phải gãy xương bả vai.
Còn bây