Nhưng Tiêu Sách lập tức phát hiện, tác dụng của loại thuốc kích dục mà anh trúng phải vô cùng ngoan cố, đã hoàn toàn dung nhập vào máu và thần kinh của anh.
Mặc dù “khí” được luyện ra từ việc tu luyện “Vô danh khí công” vẫn có hiệu quả với nó, nhưng tốc độ loại bỏ lại vô cùng chậm.
Quả thật là con ngoan cố hơn cả kịch độc có thể giết chết người!
Tiêu Sách không dám sơ suất, cố gắng vận chuyển “khí”, muốn nhanh chóng loại bỏ sạch sẽ.
Sau đó, anh chỉ cần loại bỏ tác dụng của thuốc cho Thiên Diệp y như vậy, là đã đủ rồi.
Nhưng rất tiếc, Tiêu Sách đã đánh giá cao hiệu quả của “khí”, và đánh giá thấp sức mạnh của tác dụng thuốc!
Trong lúc anh vẫn đang dùng “khí” giằng co với tác dụng thuốc, làm sao cũng khó có thể loại bỏ được, thì ý chí của Thiên Diệp đã không thể chống đỡ nổi tác dụng của thuốc.
Cô ta đột nhiên mở bừng mắt, trong mắt là tơ máu màu đỏ, cơ thể run rẩy kịch liệt, vặn vẹo, chỉ có sâu trong ánh mắt, vẫn còn giữ lại một chút giãy dụa cuối cùng.
Nhưng một chút giãy dụa này lập tức biến mất khi cô ta nhìn thấy Tiêu Sách đang ngồi khoanh chân, không biết là đang làm gì bên cạnh cô ta.
Hô hấp của cô ta vô cùng gấp gáp, hai má nóng bừng.
Thuốc mà Hoàng Mãnh cho cô ta uống, đã phóng đại gấp mười lần, trăm lần bản năng lực vọng nguyên thủy nhất của cô ta.
Trong tình huống này, ngoài những người hoàn toàn không có dục vọng cơ thể ra, nếu không thì kể cả có là thánh nữ, cũng không thể khống chế được.
Đối với Hoàng Mãnh, Thiên Diệp gần như không có chút dục vọng nào, thậm chí là thiện cảm cũng không có.
Cho nên, Thiên Diệp mới có thể dựa vào ý chí của mình, chống cự tác dụng của thuốc một khoảng thời gian lâu như vậy.
Nhưng tại khoảnh khắc cô ta nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Sách, cô ta đã không thể chống cự được nữa.
Không phải là vì cô ta có ý hay có dục vọng nguyên thủy với Tiêu Sách, mà là vì cô ta có thiện cảm với Tiêu Sách,
Thậm chí ngay cả tình yêu cũng không thể so với loại thiện cảm này.
Nhưng dưới sự phóng đại gấp trăm nghìn lần của tác dụng thuốc, loại thiện cảm