Bởi vì nửa đường trước chỉ là lên dốc sườn núi, nửa đường sau là xuống dốc sườn núi.
Từ trước tới nay, kỹ năng lúc xuống dốc của anh ta so với lúc lên dốc tốt hơn rất nhiều.
Anh ta tự tin chờ tới nửa đoạn đường sau, có thể bỏ lại Tiêu Sách ở rất xa.
Lúc này, tại gần điểm xuất phát trên vịnh Nanni, một đám người vẫn đang chăm chú nhìn lên màn hình lớn, quan sát trận đấu của Quản Trạch Nguyên và Tiêu Sách.
Phương Bác và Cố Minh cũng ở trong số đó, vẻ mặt hai người đều hiện lên vẻ khẩn trương.
Đặc biệt là Cố Minh, sắc mặt tái nhợt vì căng thẳng.
Cuộc đua này không những liên quan tới hai trăm vạn tiền đặt cược, còn liên quan tới danh dự của cậu.
Quản Trạch Nguyên vốn dĩ nhắm vào cậu, muốn làm cho cậu nhục nhã, chẳng qua Tiêu Sách đã chịu thay giúp cậu mà thôi.
Nếu cuối cùng Tiêu Sách thua, cậu có thể tưởng tượng được Quản Trạch Nguyên nhất định sẽ nhục nhã, đả kích cậu hung ác đến mức nào.
Nghĩ tới bộ dạng ghê tởm kia của Quản Trạch Nguyên, sắc mặt cậu lập tức trở nên khó coi.
Quan trọng nhất chính là, còn có cả con ả Đông YY không biết xấu hổ kia!
Mà Phương Bác cũng vô cùng căng thẳng, tuy rằng so với Cố Minh cậu tin tưởng Tiêu Sách hơn, nhưng cũng không thể cưỡng lại mà nghĩ đến việc tất cả tiền cưới vợ đều cược cho Tiêu Sách thắng.
Nếu cuối cùng Tiêu Sách thua, vậy cậu ta sẽ phải làm ăn mày.
“Vượt qua anh ta! Vượt qua anh ta! Anh Sách đang làm gì thế, phóng lên vượt qua tên rùa rụt cổ kia đi!”.
Phương Bác lo lắng lẩm bẩm.
“Đâu có dễ vượt qua như thế.
Địa hình đường vịnh Nanni eo hẹp.
Đoạn đường có thể vượt lên không nhiều.
Mà tính năng chiếc xe anh Sách đang lái cũng không bằng chiếc của Quản Trạch Nguyên.
Cho nên nói thẳng ra là dường như không có khả năng vượt qua, trừ các khúc cong vào cua! Nhưng việc vượt lên ở các khúc cong vô cùng nguy hiểm, một khi không cần thận là cả người và xe đều đi tong...”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong mắt Cổ Minh lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cậu không nghĩ tới, vậy mà Tiêu Sách có thể đuổi kịp Quản Trạch Nguyên.
Đã chạy được gần một phần ba lộ trình, vậy mà không để Quản Trạch Nguyên bỏ xa phía sau.
Nhìn động tác thành thạo của Tiêu Sách.
Lướt đi, tuy rằng tốc độ vào cua không được tốt lắm, nhưng thân xe được khống chế vô cùng ổn định, thậm chí còn ổn định hơn cả Quản Trạch Nguyên.
“Có lẽ...!có thể thắng?”
Phương Bác không có nhiều hiểu biết với việc đua xe.
Cậu chỉ nghĩ thời điểm lên dốc sườn núi, do công suất của xe không bằng nên không thể đuổi kịp.
Nhưng lúc xuống sườn núi, sự chênh lệch công suất xe cũng không quá quan trọng, nên có thể vượt qua?
Cậu ta lo lắng nghĩ.
Mặt khác những người xem khác lại có phần thiếu hứng thú.
Nghiêm túc mà nói, kỹ thuật của Quản Trạch Nguyên thực không tồi.
Địa hình vịnh Nanni cũng không phải ngày nào cũng có người trình độ như