"Tự tìm cái chết! Đáng tiếc nếu cậu chết thì không thể quỳ xuống liếm giày cho tôi!"
Quản Trạch Nguyên lầm bầm, sau đó không dám phân tâm quá mức, dù sao thì tốc độ tuy rằng đã giảm, nhưng nếu anh ta không chú ý vẫn có nguy cơ bị rơi xuống vách núi.
Mà trong lòng anh ta lúc này đã muốn phán tử hình cho Tiêu Sách rồi.
Tiêu Sách lao xuống dốc với tốc độ cao như vậy, cho dù bây giờ bắt đầu phanh lại cũng không còn kịp nữa.
Vốn là một con dốc lớn, phanh lại không dễ, hơn nữa lại gần đến khúc cua rồi!
Đây đúng là một hành động tự sát!
Mà lúc này, không chỉ mình Quản Trạch Nguyên cảm thấy Tiêu Sách điện rồi, thật sự là đang tự sát, mà những người đang quan sát trận đấu dưới màn hình lớn nhìn thấy xe của Tiêu Sách lao tới khúc cua như điên cũng đều trợn tròn mắt, mãnh liệt hộ to một cách kinh hãi với vẻ mặt khó tin.
"Điên rồi, anh ta muốn chết à?"
"Sao lại không giảm tốc độ? Phanh xe không nhạy ư?"
"Thôi xong, đã chậm rồi, anh ta nhất định sắp chết rồi!"
"Tôi không nỡ nhìn, hôm nay lại có một người phải chết..."
Đám người đồng loạt kinh hãi hô to, nhất thời làm cho vẻ mặt Phương Bác và Cổ Minh cũng
trắng bệt, hoảng sợ nhìn Tiêu Sách lái SUPRA, không hề có ý định phanh lại hướng về phía khúc cua tử thần kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Minh tái mét, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là Quản Trạch Nguyên đã động tay động chân đến xe của Tiêu Sách.
Bộ phanh xe đã mất tác dụng!
Nhưng trong tình huống này, cậu đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Sách dùng tốc độ gần hai trăm chạy thẳng tới khúc cua.
A
một chỗ cách cậu không xa, người phụ nữ xinh đẹp làm cho người ta sửng sốt kia cũng kinh ngạc nhìn lên màn hình lớn.
Nhưng điều không giống những người khác là, cô đã sớm phát hiện ra tốc độ khi vào khúc của của Tiêu Sách nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Tuy rằng lần này tốc độ nhanh đến mức hơi khó tin, nhưng cô vẫn không cảm thấy rằng Tiêu Sách đang tìm cái chết.
Chỉ là, tốc độ như vậy vẫn làm cho cô cảm thấy khiếp sợ.
"Anh ta có thể qua được không? Tốc độ như vậy cho dù là tôi, mười lần e là