Thanh niên với bộ mặt hung dữ cũng chưa phát hiện ra Tiêu Sách, anh ta vẫn đang làm phiền dì Hàn.
Anh ta đứng chặn trước mặt dì Hàn, thâm tình nói: “Khinh Hà, tôi thực sự rất thích em, tôi thích em đến sắp phát điên lên rồi, em cho tôi một cơ hội đi!”
Dì Hàn cố nén giận, nhíu mày nói: “Cậu Ngụy, tôi nói lại một lần nữa, tôi không thích cậu, và cũng sẽ không thích một người trăng hoa như cậu, mời cậu đi cho!”
“Khinh Hà, tôi trăng hoa chỗ nào chứ? Nhất định là em đang hiểu lầm tôi rồi, hay là thế này, em nhận hoa trước đi, rồi chúng ta tìm một chỗ nào đó dùng bữa, vừa ăn vừa hóa giải hiểu lầm.
”
“Tôi thề, tôi thích em thật lòng đấy.
”
Thanh niên với bộ mặt hung dữ vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa đưa bó hoa hồng ra.
Dì Hàn gạt bó hoa tươi ra, vội vàng nói: “Đủ rồi, Ngụy Nam Diễm, tôi không thân thiết với cậu, đừng gọi tôi là Khinh Hà.
Nếu cậu còn không đi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy.
”
Nói xong dì Hàn thật sự lấy điện thoại ra.
Ngụy Nam Diễm thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn dì Hàn: “Hàn Vân Tịch, em thật sự không cho tôi chút mặt mũi nào hết à?”
“Mày là cái gì cơ chứ? Sao phải giữ thể diện cho mày?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Ngụy Nam Diễm, là Tiêu Sách, anh nghiêm mặt chạy tới.
Tiêu Sách đi đến trước mặt Ngụy Nam Diễm, đưa tay giật lấy bó hoa hồng trong tay anh ta.
Ngụy Nam Diễm ngây người, nhìn Tiêu Sách đưa bó hoa lên mũi ngửi, sau đó nhổ vào đó một ngụm nước bọt rồi vứt bó hoa xuống đất, vẻ mặt đầy sự chán ghét.
“Thằng nhóc, tự tìm đường chết!” Ngụy Nam Diễm lập tức nổi giận.
Tiêu Sách lại thản nhiên nhìn anh ta, cười nói: “Mày có giết được tao không? Dám dở trò với vợ tao, tao thấy mày mới tự tìm đường chết đấy.
”
Ngụy Nam Diễm nghe vậy, lập tức tức giận cười phá lên, khinh thường nói: “Mày là cái thá gì, Khinh Hà là vợ mày à?”
Tiêu Sách cười ha ha, nói: “Thế nào, mày không tin?”
Nói xong, Tiêu Sách xoay người nhìn dì Hàn, nhân lúc dì Hàn còn chưa kịp định thần, anh ôm lấy eo dì ấy.
Tiếp đó anh cười, nói: “Vợ ơi, anh mua đồ ăn sáng về cho em rồi, tối qua em mệt lắm phải không, mình mau vào trong ăn thôi.
Ngoài này gió to, em còn đang mang thai nữa, cẩn thận bị cảm lạnh…”
Anh dứt lời, dì Hàn đang ngây người đã lấy lại tinh thần, sau đó lại càng sửng sốt hơn nữa…
Nhưng rất nhanh, dì ấy lại cười thẹn thùng, liếc mắt nhìn Tiêu Sách một cái nhưng lại không đẩy tay Tiêu Sách đang ôm mình ra mà chỉ gật đầu, nhận lấy đồ ăn sáng.
Hình như dì ấy đã ngầm thừa nhận lời Tiêu Sách nói.
Lúc này, Ngụy Nam Diễm giận đến run người, mặt đỏ tía tai, ngay cả tay Hàn Vân Tịch anh ta còn chưa được nắm mà Tiêu Sách đã ôm eo cô ấy rồi!
“Mày muốn chết à?”
Ngụy Nam Diễm thẹn quá hóa giận, giơ tay đấm Tiêu Sách.
Tiêu Sách nhìn cánh tay yếu ớt của anh ta, ánh mắt nhất thời hiện lên sự khinh thường, anh vươn tay vỗ một cái vào sau ót Ngụy Nam Diễm.
“Não mày bị chó gặm à? Mày mà cũng dám ra tay với tao? Để bố mày dạy mày nên cư xử như thế nào!”
Vừa dứt lời, Tiêu Sách ra tay ngay.
Tay anh vỗ một phát lên ngực Ngụy Nam Diễm, Ngụy Nam Diễm kêu lên thảm thiết, anh ta giật lùi về phía sau, ngã xuống vũng bùn dưới đất, uống phải một ngụm nước bùn.
Tiêu Sách vẫn không dừng tay, anh nhấc chân dồn sức đạp cho Ngụy Nam Diễm mấy cái.
“Này thì giở trò với vợ tao, này thì lái xe qua vũng nước không giảm tốc độ, đều là tự tìm đường chết!”
Tiêu Sách vừa mắng vừa đạp, chẳng mấy chốc Ngụy Nam Diễm đã biến thành một pho tượng đất, anh ta đã mấy lần muốn la lên nhưng lại sợ mở miệng ra sẽ uống phải nước bùn, dì Hàn nhìn thấy như vậy cũng đờ người ra.
Dì ấy ngây người một lúc, sau đó chạy đến ôm thắt lưng Tiêu