Cho đến khi ngất đi, ông ta vẫn không biết là Tiêu Sách đã đánh ông ta hôn mê, còn tưởng rằng phía sau có người đánh lén ông ta, là một mật thám ẩn nấp nào đó...!
Thậm chí Ngụy Nam Diễm cũng không nhìn thấy một cách rõ ràng.
Anh ta chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, người đàn ông trung niên vô cùng mạnh mẽ trong mắt anh ta cũng đã ngã xuống đất, mà Tiêu Sách vẫn vững vàng đứng ở đó, giống như chưa từng nhúc nhích.
Cơ thể anh ta đột nhiên run lên, một sự sợ hãi không thể lý giải bủa vây lấy anh ta.
"Mày...! mày muốn làm gì? Tao với mày không thì không oán, mày...!mày không thể giết tao!" Ngụy Nam Diễm run rẩy trốn về phía giữa hồ suối nước nóng.
Tiêu Sách cười nhạt nói: "Cậu cả Ngụy, mày yên tâm, tạo tới đây không phải để giết mày."
Lời nói của anh khiến Ngụy Nam Diễm bớt sợ đi một chút, nhưng anh ta vẫn cảnh giác: "Vậy thì mày tìm tao làm gì? Tao đã không còn làm phiền đến Hàn Vân Tịch nữa rồi."
Tiêu Sách nghe được cái tên của dì Hàn, sắc mặt chợt trầm xuống, cũng lười vòng vo, nói thẳng: "Tao tới tìm mày, chính là muốn hỏi mày về dì Hàn - Hàn Vân Tịch, mày biết được bao nhiêu?".
"Về Hàn Vân Tịch? Tao biết được bao nhiêu?" Ngụy Nam Diễm thấy Tiêu Sách không có ý định ra tay với mình, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, ngờ ngợ hỏi.
Tiêu Sách thản nhiên nói: "Đúng vậy, nói cho tao biết toàn bộ quá trình quen biết của mày và dì ấy, đặc biệt là nửa tháng gần đây, chỉ cần mày nói ra một cách chi tiết, tạo chắc chắn sẽ không làm hại mày."
Nghe vậy, Ngụy Nam Diễm khó hiểu nhìn Tiêu Sách nói: "Không phải mày nói mày là chồng của cô ấy à? Chẳng lẽ cô ấy không nói cho mày biết, tao quen cô ấy còn chưa được nửa tháng!"
"Cái gì?" Tiêu Sách đột nhiên cau mày.
Tiếp theo, Ngụy Nam Diễm kể lại chi tiết toàn bộ quá trình anh ta quen biết gì Hàn cho Tiêu Sách nghe.
Nhưng khi anh ta nói xong, vẻ mặt Tiêu Sách lại trở nên rất khó chịu.
Anh vốn nghĩ rằng có thể mọi được một ít tin tức về dì Hàn từ trên người Ngụy Nam Diễm, thế nhưng theo những gì Ngụy Nam Diễm nói, những điều anh ta biết cũng không nhiều hơn so với