Cố Minh nói tiếp: "Tiếp theo sẽ kể cho các cậu nghe về người xếp vị trí thứ hai trong bốn người đẹp Giang Lăng, cô nàng mặt sắt Tống Chỉ Vân, cô ấy cũng là người phụ nữ tôi sùng bái và yêu thích nhất.
Thân thể của cô ấy...!khụ khụ, cũng thần bí giống vậy, không ai biết cụ thể, cũng không khác gì Lý Mân Nhi, cô ấy cũng đã làm một số chuyện long trời lở đất, để người khác biết được thân thế của cô ấy, chắc chắn không đơn giản."
"Tống Chỉ Vân là đội phó đội cảnh sát, nghe nói võ thuật rất cừ, nhiều cảnh sát vũ trang tinh nhuệ, bộ đội đặc chủng xuất ngũ cũng không phải là đối thủ của cô ấy, cô ấy cũng được đánh giá là người có vóc dáng đẹp nhất, đôi chân dài đó, nếu được cô ấy kẹp một cái, chậc chậc, có thể lấy mạng người ta..."
"Mau kể thân thế đi, lạc đề rồi!" Phương Bác ngắt lời nói.
Cố Minh ngại ngùng cười, đáp: "Thân thể của cô ấy, nếu không ngoài dự đoán, có lẽ là con gái của một ông lớn nào đó trong quân đội, bởi vì cô ấy có thể tung hoành trong quân đội đóng ở Giang Lăng, còn cụ thể thì thật ra tôi.
cũng không rõ, nghe nói trong quân đội đóng ở Giang Lăng có một người lính tại ngũ phạm phải chút sai lầm, cũng chỉ bị tạm giam vài ngày, phê bình dạy dỗ một chút.
Bên phía quân đội đóng ở Giang Lăng muốn tự mình giải quyết, tự xử lý nội bộ, không muốn giao người cho phía cảnh sát, ai nói gì cũng vô ích..."
Kết quả, lúc đó Tống Chỉ Vân chỉ là một cảnh sát viên nhỏ bé, chủ động nhận vụ án này, một mình vác một khẩu súng và một cái còng tay đến quân đội đóng ở Giang Lăng, sau đó đập cái còng tay ở chốt bảo vệ một cái, thẳng thừng nói cho bọn họ mười phút, nếu không còng người ra đây thì đừng trách cô ấy không khách sáo..."
"Sau đó các cậu đoán xem thế nào? Chỉ trong vòng năm phút, các ông lớn của quân đội đóng ở Giang Lăng đều ra ngoài hết, tự mình còng tay người phạm tội ra, nhiệt tình cười lấy lòng với Tống Chỉ Vân, kết quả Tống Chỉ Vân mặc kệ bọn họ rồi đưa người đi...!sau đó, nghe nói rất nhiều người của cục cảnh sát đã bị cảnh cáo rằng không được trêu chọc Tống Chỉ Vân..."
"Tóm lại, cô