“Cẩn thận dao găm!”
Quân nhân giải ngũ trong góc phòng nghỉ nhắc nhở, lập tức muốn xông lên giúp đỡ.
Nhưng không đợi anh ta có động tác gì, Tiêu Sách đã bước lên, thay vì lùi lại thì anh lại xông lên trước, trên mặt tỏ vẻ khinh thường và chế nhạo.
Bộp!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang dội, một người đàn ông hung dữ đang đánh thì quay cuồng bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất.
Dao găm cũng bay trong không trung, rồi rơi xuống leng keng một tiếng.
“Rác rưởi!”
Tiêu Sách hừ nhẹ một tiếng, nhìn kẻ địch cuối cùng đang mang vẻ mặt hoảng sợ.
Chân phải của anh đột nhiên giơ ra như roi da, người đó còn chưa kịp phản ứng đã bị đá ngã xuống đất như bị xe lửa tông phải, trợn mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
Đến lúc này, ba người với vẻ mặt hung dữ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đã từng liếm máu trên dao đều bị Tiêu Sách đánh ngất, không kịp có bất kỳ động tác chống cự nào.
Khoảng cách quá lớn!
Đến quân nhân giải ngũ ở trong góc nhìn thấy tình hình này, lúc đầu cũng ngây người, sau đó mới hít một ngụm khí lạnh, hơi trợn mắt há mồm.
“Người anh em, tôi tên Tống Tử Giang, anh thật giỏi!” Cuối cùng, anh ta giơ ngón tay cái lên, nói ra lời trong lòng.
“Tôi tên Tiêu Sách.
Còn bọn họ chỉ là ba tên rác rưởi không biết trời cao đất dày thôi, không tính là gì!” Tiêu Sách bình thản nói.
Ba người họ sỉ nhục quân nhân giải ngũ, trong lời nói không hề để quân nhân giải ngũ vào mắt, Tiêu Sách nói bọn họ không biết trời cao đất dày không hề sai chút nào.
Dù là quân nhân trong thời bình thì cũng không chỉ xếp chăn, hô khẩu hiệu đơn giản như vậy, trong đó có rất nhiều cao thủ.
Nói chung là trước giờ chưa từng có ngày tháng yên bình, chỉ là có người đang gánh vác ở tiền tuyến thôi!
Sự hoà bình bên ngoài của nước Hoa là do quân nhân đổi bằng từng mạng sống, bọn họ đã bóp chết sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong âm thầm, mọi người mới có được cuộc sống ca múa mừng thái bình như thế này.
Có thể nói, trách nhiệm mà một phần quân nhân trong thời này phải gánh vác không hề ít hơn thời chiến tranh chút nào, thậm chí là còn nhiều hơn.
Tiêu Sách từng gặp rất nhiều quân nhân, thầm lặng mà lại là tấm khiên vững chắc cho nước Hoa, kết quả cuối cùng luôn là chết trong tay đám buôn bán ma tuý, đám bạo động, kẻ địch tàn bạo, sau khi chết, có thể đến thi thể cũng không tìm được nguyên vẹn.
Bọn họ đều là anh hùng!
Vì vậy, Tiêu Sách cho phép người khác xem thường mình, khiêu khích mình, nhưng không thể nào chịu được khi bọn họ sỉ nhục tất cả quân nhân, bởi vì bọn họ chưa xứng!
Tống Tử Giang còn đang nghĩ nên nói gì với Tiêu Sách, nhưng lúc này, cửa phòng nghỉ đã mở ra.
Vài người bảo vệ của Dược phẩm Tinh Quang vây quanh một cô gái có thân hình bốc lửa đi vào.
Cô gái này có ngũ quan vô cùng tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt như tảng băng ngàn năm lại khiến người khác có cảm giác cô rất thanh cao, cao ngạo.
Cô quét mắt nhìn những người ngất xỉu dưới đất, nhíu mày, cả người toát ra khí lạnh.
Lúc này Tiêu Sách cũng đang đánh giá cô gái này.
Anh không phải kinh ngạc bởi nhan sắc tuyệt đẹp của cô mà anh đang nhìn chằm chằm vào ngực cô, hơi trợn mắt há mồm.
Bởi vì ngực của cô thật là lớn quá!
Một cảm giác chấn động ập đến, trực tiếp xông thẳng vào tâm trí của anh.
Anh sống hai mươi mấy năm, từng đi qua rất nhiều nước u Mỹ, nhưng trước giờ anh chưa từng nhìn thấy qua bộ ngực nào lớn như vậy!
“Chẳng lẽ cô ấy chính là Cao Cẩn Băng? Không phải nói là bốn người đẹp của Giang Lăng sao? Có chắc là không phải… bốn cô nàng ngực to của Giang Lăng không? Ăn gì mà có thể được như vậy thế?”
Tiêu Sách trong lòng thầm líu lưỡi.
Cô gái ngực to thấy Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào ngực mình thì đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi là Giám đốc bộ phận HR của Dược phẩm Tinh Quang, tôi tên Trầm Y, là người phụ trách khảo sát các anh.
Bọn họ… là do anh đánh sao?”
“Thì ra cô ấy không phải là Cao Cẩn Băng…”
Trong lòng Tiêu Sách nghĩ, sau đó bình tĩnh nói: “Là do tôi đánh.”
Trên tường của phòng nghỉ có gắn mấy cái camera, cho dù Tiêu Sách có không thừa nhận cũng vô dụng, nhưng dù sao đánh cũng đã đánh rồi, anh cũng không hề có ý không thừa nhận.
Trầm Y nghe thấy, đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tốt lắm! Anh