“Đủ để cải tổ cả ngành này! Còn Dược phẩm Tinh Quang sẽ một bước lên trời!” Cao Cấn Băng tự tin nói.
Tiêu Sách nghe thấy, không nhịn được mà thở dài một tiếng: “Ý của cô là, những ông lớn không muốn bị cải tổ đó chắc chắn sẽ không màng tất cả mà phá huỷ nghiên cứu của cô?”
“Nếu bọn họ không muốn tiêu đời thì chỉ có thể làm như vậy.” Cao Cấn Băng thản nhiên nói.
Tiêu Sách đột nhiên cạn lời, nói: “Nếu tôi nói tôi muốn rút lui, bây giờ còn kịp không?”
“Anh có thể xem lại hợp đồng.” Cao Cấn Bằng thản nhiên nói xong thì quay người trực tiếp đi ra ngoài.
Thiên Diệp và Hoàng Mãnh vội vàng đuổi theo, bọn họ là vệ sĩ bên người của Cao Cấn Bằng, Cao Cấn Băng quyết định như thế nào thì bọn họ chỉ cần ở bên cạnh bảo vệ cô ta là được, sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng Tiêu Sách thì không phải, lúc này Tiêu Sách thực sự có một chút hối hận vì đã nhận công việc này.
Vốn dĩ anh cho rằng Cao Cấn Bằng chỉ gặp phải rắc rối nhỏ trong kinh doanh, có thể giải quyết nhanh chóng, số tiền này anh có thể kiếm được một cách nhẹ nhàng và thoải mái.
Nhưng bây giờ xem ra, Cao Cấn Bằng thực sự là một bao thuốc nổ.
Chỉ không cẩn thận một chút, cô ta sẽ nổ tung hoàn toàn, mà Tiêu Sách lại là vệ sĩ của cô ta, rất dễ bị cuốn vào bên trong vòng xoáy vô tận này.
Nhưng hợp đồng cũng đã ký rồi, Tiêu Sách có hối hận thì cũng đã muộn.
Bởi vì không cần quay lại xem hợp đồng, Tiêu Sách cũng hiểu rõ, bên trong hợp đồng có một cái điều khoản vi phạm hợp đồng, nếu như bây giờ Tiêu Sách rời khỏi thì phải thanh toán tiền vi phạm hợp đồng.
Mà tiền vi phạm hợp đồng lên tới ba trăm vạn.
Cho dù bây giờ bán Tiêu Sách đi cũng không