"Mẹ không sao." Mẹ của Trầm Y nói vậy để Trầm Y yên lòng.
Người phụ nữ đó nghe thấy vậy lập tức cười khẩy và nói: "Bây giờ các người không sao, nhưng chuyện đang đợi các người thì to đấy! Cô có biết canh gà này tôi làm cho ai không? Các người có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức để nấu âu canh gà này không? Đi đường không mở mắt ra mà nhìn, các người đã làm vỡ nó, các người gặp phải phiền phức lớn rồi!"
“Không phải chỉ là một chén canh gà thôi sao? Chúng tôi đến cho bà là được rồi, dựa vào đầu mà bà đánh người chứ!” Trầm đẩy mẹ mình ra sau, hơi kích động nói.
Người phụ nữ dùng sức đẩy Trầm Y một cái, nói với giọng sắc bén: “Đền? Hừ! Nói thật dễ nghe, các người đền nổi sao!”
“Bà thử động tay một cái nữa xem, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Trầm Y nhíu mày nói, cố gắng kìm nén mới không ra tay đánh trả.
Người phụ nữ nghe thấy thì bật cười: “Báo cảnh sát! Được thôi, cô mau báo cảnh sát đi! Tôi cũng muốn xem coi cảnh sát đến sẽ giúp các người hay giúp tôi đấy!”
Nói xong, bà ta nhìn hai mẹ con Trầm Y với vẻ mặt khinh thường, bộ dạng kiêu ngạo đó thu hút sự chú ý của không ít người.
Có người không nhìn được nữa, nhỏ giọng trách móc bà ta.
“Đây là bệnh viện, có thể nhỏ tiếng chút không? Xem nơi này là nhà bà à?”
“Không phải chỉ là một chén canh gà thôi sao? Người ta cũng đâu phải cố ý đụng trúng, rõ ràng do bà đi đường không chú ý nên mới đụng hai mẹ con cô ấy, người ta cũng đã đồng ý đến cho bà rồi, bà còn muốn gì nữa?”
“Thật là quá đáng, người gì ăn mặc có vẻ đàng hoàng nhưng lại không hiểu đạo lý gì cả! Đúng là người đàn bà chanh chua!”
Đối với sự trách móc của mọi người, người phụ nữ kia không chỉ không yếu đi, mà trên mặt còn tỏ vẻ ngạo mạn hơn, giống những người này vốn dĩ không phải đang chỉ trích bà